Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 259



Chọn đi về phía Đông một phần cũng là vì lâu rồi Ma Tùng Quân không thấy biển, hắn muốn ngắm biển một lần, xem biển của thế giới này khác gì thế giới của hắn không.

Vả lại cũng cần ăn thêm chút hải sản để thay đổi khẩu vị cho mấy đứa nhỏ.
Trong tạp hóa, tuy cái gì cũng bán, nhưng thịt cá lại bán rất ít, nếu không muốn nói là gần như không bán.

Đa phần nó chỉ bán thịt heo, bò, gà các loại.

Thi thoảng xuất hiện vài con cá gọi là, chắc nó xét theo nhu cầu của người xung quanh hắn nên không cung cấp chăng? Nghĩ lại thì cá có rất nhiều loại khác nhau, còn thịt trên cạn ngoại trừ thịt ma thú ra thì chỉ có heo bò gà.
“Brừm brừmmmmm...”
Tiếng vặn ga cất lên, Đại Cathay tăng ga vượt mặt Ma Tùng Quân.

Hắn ngửa đầu lên trời hét lên một cách khoái chí.
“Ha ha ha...!cuối cùng Đại Cathay ta đã thoát khỏi con nghiệp chướng kia.

Con tiện tỳ chết tiệt, có ngon thử chù ông mày đau bụng nữa xem?” – Đại Cathay hét toáng lên.
Chỉ khổ cho Tí Hai Ngón và Chu Liên ngồi chung xe với Đại Cathay phải run lên cầm cập.

Tự chân mình chạy nhanh thì không sao, ngồi để người khác chở mình chạy nhanh, cái cảm giác như muốn chết đến nơi.

Khiến cho một người một Goblin không ngừng gào thét khuyên can Đại Cathay chạy chậm lại.
“...” – Lưu Béo.
“Phóng cho nhanh, thể nào cũng té xe phát nữa.”
Nhìn theo làn bụi từ xe Đại Cathay một lúc một xa, Ma Tùng Quân lắc đầu một cách ngán ngẩm.

Chung quy đường ở thế giới này rất dễ đi, chỉ có một đường mòn trải dài.


Đi không xa thì không sợ lạc nhau được, vả lại vẫn còn điện thoại nên Ma Tùng Quân cứ mặc cho Đại Cathay chạy trước.
“Đan Đan, Tuyết Tuyết.

Hai đứa cầm lấy quyển sách này học đi, nếu thích hợp thì học hết, còn không thì học quyển tăng ma lực này thôi.”
Bấy giờ Ma Tùng Quân đưa hai quyển sách ma thuật qua khe cửa nhỏ sau lưng mà nói.

Nghe thế Yên Nhược Đan ngồi gần đó lập tức cầm lấy.
“Tưởng thúc không đưa cho Đan Đan luôn rồi chứ?” – Yên Nhược Đan bĩu môi nói.
“Làm sao con biết?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên.
“Chu Liên kể cho Đan Đan nghe, cứ ngỡ thúc không cho tụi con học.” – Yên Nhược Đan cười thích thú nói.
“Học đi, học để phòng thân chứ không phải để đánh người ta.

Chẳng lẽ ta cấm được mấy đứa học hay sao?” – Ma Tùng Quân lắc đầu nói.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên Yên Nhược Đan gặp Long Hân Nghiên, lần đó suýt chút nữa Long Hân Nghiên bị Yên Nhược Đan giết chết vì con bé sử dụng loại ma thuật tấn công có độ nguy hiểm cao.

Chưa bao giờ hắn thấy con bé luyện tập, chắc chắn là nó đã lén hắn để tập luyện.
Bởi Ma Tùng Quân không có ma lực, cũng không tài nào cảm nhận nguyên tố ma thuật dao động.

Đâm ra Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết có lén tập gần hắn, hắn cũng không tài nào biết được.

Xảy qua nhiều biến cố, Ma Tùng Quân hiểu rằng nên để cho chúng học ma thuật từ bây giờ.

Ít ra là dưới con mắt của hắn, để hắn có thể kiểm soát được chúng theo cách nào đó.
Dù gì khi trước còn ở làng, người nhà của mấy đứa nhỏ vẫn dạy ma thuật cho chúng.

Chỉ tại Ma Tùng Quân sống ở thế giới khác, tư tưởng cũng khác.

Bởi ở thế giới hắn, con nít chẳng phải lo việc gì cả, chỉ có việc ăn, học rồi đi chơi.
Nhưng ở thế giới này thì lại không như thế, việc học chỉ những đứa trẻ có tiền mới được học.

Ví như thành An Sương và Phù Sương chẳng hạn.

Cả hai tòa thành lớn như thế, mà bên trong mỗi tòa thành chỉ có đúng một trường học, mà trong trường học chỉ lác đác vài học sinh.

Đa phần học cho biết chữ là nghỉ, cũng chẳng có ai dạy cho những thứ khác, đi học ở thế giới này được xem là phung phí tiền của.
Còn con nít mà thức tỉnh thành Ma Pháp Sư thì học lại càng khó, thứ nhất là xung quanh không có thầy dạy, họa may chỉ có vài Ma Pháp Sư xung quanh tốt tính thì chỉ dạy sơ sài một ít.

Mà đa phần các Ma Pháp Sư đó cũng là tự học, nên cũng chẳng dạy được bao nhiêu.

Muốn học thật sự thì phải đến đế đô, tham gia và Học Viện Đế Quốc.
Đừng nói là đến Học Viện Đế Quốc để học, sợ rằng tiền đi đến đế quốc đã là con số khổng lồ mà khó có gia đình bình thường nào có thể chi trả được.

Do đó, có thức tỉnh được thành Ma Pháp Sư thì cũng tự học, hoặc dùng đó làm kế sinh nhai từ lúc còn bé để sau này lớn lên đỡ vất vả hơn mà thôi.
Lại nói đến thời kỳ tốt nhất để Ma Pháp Sư phát triển chính là 10 - 15 tuổi.

Qua cái tuổi đó, tiến bộ sẽ chậm chạp hơn rất nhiều.

Phải có một nền tảng vững chắc thì sau này mới trở thành Ma Pháp Sư cấp cao được.


Nhưng không phải ai cũng có điều kiện để học thành Ma Pháp Sư ở độ tuổi này.
Do đó con nít ở đây thường lao động từ rất sớm, phụ giúp người lớn làm rất nhiều việc, thậm chí còn trở thành mạo hiểm giả để kiếm tiền.

Tuy bề ngoài là Ma Tùng Quân cho hai đứa nhỏ trở thành Mạo Hiểm Giả, nhưng thực tế hắn chẳng để cho chúng phải làm gì nặng nhọc cả, đa phần đều bắt chúng đứng ngoài quan sát chiến đấu để về tự mà nghiên cứu học tập.
Sắp tới vùng đất phía Đông, một vùng đất loạn lạc đúng nghĩa.

Nghe nói có rất nhiều đứa trẻ cơ nhỡ, đều trải đời từ sớm, để hai đứa nhỏ Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết va chạm với chúng từ sớm.

Sau này nhất định sẽ có ích, bất quá Ma Tùng Quân phải đi bên cạnh để kèm cặp chúng, tránh việc lầm đường lạc lối.
Mà để được thế, Ma Tùng Quân cũng phải mạnh lên nữa.

Hai chị em họ Yên được xem là thiên tài trong hàng ngũ Ma Pháp Sư trẻ tuổi, đến cả đế quốc còn phải nhòm ngó chúng.

Để chúng không vượt qua mình trong tương lai, Ma Tùng Quân lại có thêm một chút áp lực.
Đang đi bo bo trên đường, thì Ma Tùng Quân đột nhiên hạ chậm tốc độ xuống.

Bởi Đại Cathay không hiểu vì sao lại dừng ở đằng trước.
“Ủa, sao Đại Cathay nó dừng lại rồi? À...”
Ma Tùng Quân à lên một tiếng, đằng trước có một cái cây đổ xuống chắn ngang đường.

Thế thì dọn nó đi là được, sao cả ba đứa trên xe lại đứng đực người ra đó?
“Hình như có người chặn đường đó ca, đệ nghĩ dừng xe ở đây cho an toàn.” – Lưu Béo híp mắt nhìn ra đằng xa nói.

“Đúng thế thật...” – Ma Tùng Quân nhìn vào ra đa, quả thật thấy có rất nhiều người ở phía trước.

Có vẻ như chúng đang núp trong rừng cây xung quanh.
Cuối cùng Ma Tùng Quân cho dừng xe lại cách đó chừng 30m.

Lưu Béo vác theo một đống hàng nóng xuống xe, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thì lên ghế lái để hóng chuyện, còn Huyết Phong thì đi theo Ma Tùng Quân.
Theo như Phiền Bỏ Mẹ báo cáo, thì đằng trước chỉ có vài tên Ma Pháp Sư trông có vẻ yếu yếu, còn nhiêu đều là người bình thường cả.

Người bình thường mà dám bén mảng đến gần xe, sợ trở thành cái bia sống cho Lưu Béo ngắm bắn không chừng.
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây thì nộp lộ phí.

Còn cái cây này nữa, do các ngươi làm nó gãy nên đền tiền luôn cho ta.”
Bấy giờ, trước mặt Đại Cathay có một kẻ chỉ đao về phía hắn mà quát.

Sau lưng hắn là hàng chục tên đàn em trông cực kì bặm trợn, nhìn sơ qua là đánh giá được con người, cái lũ này chắc chắn là một lũ thiếu đạo đức.
“Đường này do mày mở à?” – Đại Cathay đực mặt ra nói.
Tên đang mắng Đại Cathay, có gương mặt cực kì xấu xí, đời hắn ghét nhất là mấy thằng đẹp trai.

Tất nhiên trong đó vừa mới thêm Đại Cathay vào trong danh sách.

truyện ngôn tình
“Hở? Mấy thằng ranh này, mày biết bố mày là ai không mà dám cướp? Biết đây là ai không?”
Không đợi cho tên cướp nói, Tí Hai Ngón ở bên cạnh, đi đến trước mặt tên cướp.

Mặt mũi hếch lên, ra vẻ nói.


Vừa nói vừa vỗ đôm đốp lên ngực Đại Cathay để ra oai dùm đại ca của mình.

Đồng thời cơ thể Tí Hai Ngón vừa tỏa ra một chút Phong ma thuật.
Gã cướp đó híp mắt lại nhìn vẻ mặt trông không giác gì người cùng nghề của Tí Hai Ngón, sau đó lại nhìn Đại Cathay.

Bất quá hắn rất nhanh đảo hướng sang Ma Tùng Quân và Huyết Phong từ đằng xa đi đến.
Tuy làm cướp, nhưng lũ cướp này đa phần đều ốm yếu gầy gò giống như Tí Hai Ngón, chỉ được cái là cao ráo hơn một chút.

Họa may có tên đầu lĩnh là có da có thịt, trông béo tốt ngang ngửa Đại Cathay.

Nhưng so với Ma Tùng Quân và Huyết Phong thì lại là một trời một vực.
Dần dần Ma Tùng Quân và Huyết Phong đi đến trước mặt lũ cướp.

Hai người bọn họ như người khổng lồ nếu so với bọn cướp.

Ma Tùng Quân thì cao 1m90, Huyết Phong lúc trước không cao bằng Ma Tùng Quân, giờ nhìn qua loa cũng có thể thấy thằng bé cao bằng, thậm chí là cao hơn cả Ma Tùng Quân một chút.

Đến cả Đại Cathay cũng cao 1m87, hoàn toàn cao lớn hơn so với lũ cướp cạn chỉ lanh quanh 1m6 đến dưới 1m8 là cao nhất.
Đã thế gương mặt của Ma Tùng Quân chẳng có một chút lương thiện nào, trông hắn cứ như kẻ ác, giết người không gớm tay.

Nhìn kiểu gì thì kiểu, Ma Tùng Quân còn giống ăn cướp hơn cả bọn chúng.
“Gì đây? Tính cướp cạn à?” – Ma Tùng Quân cúi đầu xuống cất giọng.

Chất giọng ồm ồm, kèm thêm quả mặt bặm trợn khiến cho tên đầu lĩnh cướp phải lùi một bước.

Ngay sau đó hắn chợt nhớ ra là bên mình đông người hơn, nên lập tức lấy lại khí thế, vểnh mặt lên cương lại với Ma Tùng Quân quát:
“Mày là đại ca à?”
“À? Thế thì không phải, Đại Cathay, chúng nó làm sao biết đệ kìa.” – Ma Tùng Quân thu lại quả mặt bặm trợn, ngó sang Đại Cathay nói.
“Cái gì? Nó là đại ca?” – Tên đầu lĩnh giật mình nói.
“Ừ, nó là Đại Cathay.” – Ma Tùng Quân gật đầu.
“Không phải ngươi?”
“Ta không phải tên Đại, là nó.” – Ma Tùng Quân chỉ về phía Đại Cathay thêm lần nữa.
“Con bà chúng mày, giỡn mặt với tao hả? Giao hết tiền ra đây, không thì bỏ mạng!!” – Tên đầu lĩnh ù ù cạc cạc, không hiểu Ma Tùng Quân nói gì, hắn tức điên quát một tiếng.
Nhưng còn chưa kịp bố láo thì cây thương của Đại Cathay đã phóng xoẹt qua mặt hắn, trực tiếp đâm xuyên cây chắn ngăn đường phía sau.
“PHẬP!!”
Mũi thương ghim xuống đất, lửa đỏ bốc lên cây thương, đồng thời lỗ thủng trên cây cũng bắt đầu cháy lan ra.

Bấy giờ miệng Đại Cathay xì ra khói, hắn nhếch miệng lên nói:
“Ông mày tên là Đại, danh Cathay.

Tao là Đại Cathay, mày tìm tao có việc gì?”.


Bình Luận (0)
Comment