Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 301



“Diego, tại sao lại làm cái đấu trường quanh xe bán hủ tiếu của ta?” – Ma Tùng Quân nhìn tộc trưởng Minotaur Diego trên khán đài mà hét.
“Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, chúng ta không làm phiền ngươi đâu!!!” – Diego hét ngược trở lại.
“Không làm phiền cái coi khỉ? Coi ta là diễn xiếc hay gì?” – Ma Tùng Quân tức giận quát.

Hắn hoàn toàn quên mất thái độ dĩ hòa vi quý mình gầy dựng mấy nay, cái gì cũng nhin.

Riêng đụng đến mình thì nhịn không được.
Tránh việc làm Ma Tùng Quân tức giận và không hiểu chuyện gì, Diego giao cho Dewitt và Cavell nhiệm vụ xuống giải thích nhỏ nhỏ bên tai cho Ma Tùng Quân.

Sau một hồi, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng hiểu được.
Để cho Ma Tùng Quân không thiệt thòi, hắn còn được tuyển thêm mấy Minotaur và Karlik làm không công cho mình.

Nhiệm vụ của mấy Minotaur và Karlik này chính là đi giao đồ ăn nhanh.
Trước tiên Ma Tùng Quân sớm đã nấu xong mấy bàn ăn đầy ắp thịt ma thú, những món này là cho người nhà ăn.

Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết bị Ma Tùng Quân ép ăn, không cho chúng làm việc hôm nay.

Thay vào đó công việc chào hàng buôn bán đồ ăn vặt để cho Đại Cathay, Tí Hai Ngón và Chu Liên làm.
Dạo này Chu Liên có thể nói chuyện lưu loát hơn lúc trước, tuy hơi đần đần một tý nhưng không sao, con Goblin này vẫn là loài tham ăn.


Động tới cái bụng đói của nó là nó rất nghe lời, không dám làm bậy.
Dù gì Thú Nhân tộc cũng là chủng tộc thật thà, hắn lại là đồng minh tương lai của tộc, kẻ nào dám giở trò liền bị thủ lĩnh hai tộc trừng trị.

Nên chắc không ai ăn hiếp mấy đứa nhỏ nhà mình trong lúc buôn bán cấp tốc thế này đâu.
Ma Tùng Quân chỉ việc nấu ăn, buôn bán gì đó cứ giao cho Đại Cathay và Tí Hai Ngón làm chủ đạo.

Dù phải ngồi một chỗ, nhưng Yên Nhược Đan vẫn không nhịn được ra sức hét vào điện thoại để chỉ cho Đại Cathay trong công cuộc moi túi tiền khách hàng.
Tạm bỏ qua việc bán hàng, hiện tại các món ăn của Ma Tùng Quân đã được đưa hết đầy đủ lên bàn.

Đặc biệt hôm nay Ma Tùng Quân đích thân phục vụ, người ăn chính ngoài Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ra, còn có Lưu Béo và Hefaiston.
Hai đứa nhỏ ngồi bàn bé tí, với đủ loại món ăn trên đời dành cho trẻ nhỏ, với phong cách trang trí của một nhà hàng năm sao.

“Đầu tiên là món Bách Hoa Càng Giải, cái này chấm với nước sốt trắng nha hai đứa.

Đan Đan thích ăn cay thì múc một chén nước sốt khác đi, cái này để cho Tuyết Tuyết.”
Lúc bấy giờ Ma Tùng Quân đặt lên bàn hai dĩa càng cua chiên xù, được xếp lại như bông hoa.

Đây là mấy con cua hắn bắt được ven sông, một cái càng cua cũng bằng cả bàn tay của hắn.

Bất quá đây chỉ là cua con, Ma Tùng Quân vô tình bắt được thông qua việc bắt một con cua ma thú khổng lồ.
Từ con cua đó, Ma Tùng Quân cũng có món y hệt như món hai chị em họ Yên đang ăn, nhưng là dạng bự tổ chảng.

Hai cái càng cua khổng lồ chiên xù, một cái càng bằng một cái bàn ăn.

Để chiên được càng cua này, Ma Tùng Quân tốn không biết bao nhiêu là dầu ăn với cái chảo khổng lồ của mình.

Hai cái càng cua chiên xù đấy, một cái dành cho Lưu Béo và Hefaiston, cái còn lại Ma Tùng Quân để dành cho Đại Cathay và Tí Hai Ngón.
Trong lúc đợi mọi người ăn món khai vị, Ma Tùng Quân kiểm tra bếp núc.

Vì nấu toàn thịt ma thú, nên bếp nồi xung quanh Ma Tùng Quân cũng đặc biệt lớn, cái nồi cái chảo nào cũng to gấp mấy lần cơ thể của hắn.

Nếu là lúc trước, chưa luyện qua Khống Ngục Thần Thuật, Ma Tùng Quân không tài nào nhấc được mấy cái chảo khổng lồ này lên, chứ đừng nói là nấu.
Lưu Béo có thể làm ra dụng cụ nấu ăn khổng lồ như vậy cho Ma Tùng Quân, lần đầu thấy hắn thật sự rất khâm phục.

mỗi lần nấu ăn, Ma Tùng Quân phải leo lên thang ghế, kiểm tra một lượt thấy vẫn ổn liền đi xuống khởi động một chút.
Nấu thịt ma thú này với Ma Tùng Quân còn cực khổ hơn cả việc luyện tập Khống Ngục Thần Thuật trong một tuần không nghỉ.


Nếu không có Khống Ngục Thần Thuật, chắc Ma Tùng Quân chỉ có thể cắt nhỏ thịt ra để nấu như bình thường, nấu thế này hắn có chút chịu không nổi.
Một cái càng lớn như thế, cả Lưu Béo và Hefaiston cũng không thể nào ăn hết được, nên cả hai quyết định ăn chung một càng.

Còn càng kia thì để dành cho mấy người Đại Cathay đang đi bán đồ ăn vặt.

Dù Hefaiston đang trong trạng thái bình thường, cao đến 4 5m cũng cảm thấy nên dừng lại, nếu không sẽ không ăn tiếp được mấy món sau.
“Chậc, có lẽ phải tuyển thêm người ăn phụ.” – Ma Tùng Quân tặc lưỡi một tiếng.

Hắn chuẩn bị một phần riêng cho mấy người Đại Cathay rồi, nên số thịt Hefaiston và Lưu Béo ăn không hết chắc phải tuyển thêm người ăn.
Sau đó đi gọi Yên Nhược Đan, thì thầm vào tai con bé vài câu.

Hai mắt con bé lập tức sáng rực lên, rồi nói vào trong điện thoại.

Bên kia Đại Cathay lập tức nhận được thông tin.

Khán đài đang yên tĩnh ngửi mùi thức ăn, bỗng có thông tin gì đó được truyền miệng.
Một hồi sau Cavell kéo ra một viên đá khuếch đại âm thanh hét lớn:
“Buổi đấu giá cho vị trí bàn ăn bắt đầu.

Như mọi người đã biết, chúng ta có 8 ghế trống trên bàn ăn của thợ rèn tài giỏi nhất tộc Minotaur chúng ta – Hefaiston.”
“Một bàn ăn được đầu bếp lừng danh Ma Tùng Quân của chúng ta đứng bếp.

Các ngươi ở đây ai cũng từng ăn qua hủ tiếu của huynh ấy rồi đúng chứ? Ta xin thưa với các ngươi, món hủ tiếu các ngươi ăn là món huynh ấy nấu dở nhất!!”
“Các ngươi chưa từng ai ăn một bữa cơm do chính Ma Tùng Quân nấu, vị ngon của những món ăn đó khiến ta như tái sinh thêm một lần nữa.

Lưỡi của ta đã lột xác thêm một tầm cao mới!!!”
“Dù thế ta vẫn chưa được ăn thịt ma thú nấu chín bao giờ, các ngươi thử nghĩ xem? Thịt ma thú bình thường rất khó ăn, nhưng nó vào tay đầu bếp Ma Tùng Quân của chúng ta thì sẽ thế nào?? Những kẻ ở đây đều đã ngửi mùi hết rồi đúng không? Thèm lắm đúng không?”
“Ta có thể đảm bảo với các ngươi, thức ăn do Ma Tùng Quân nấu ngon gấp mười lần hủ tiếu.

Thức ăn làm từ thịt ma thú còn ngon gấp trăm lần như thế!!”
“8 ghế còn trống, sẽ đấu giá từ bây giờ.

Ghế đầu tiên khởi điểm bằng một viên ma tinh thạch Chuyên Dụng.

Cứ theo giá trị mà nâng lên...!Lưu ý, chỉ có thể đấu giá bằng ma tinh thạch, đầu bếp Ma Tùng Quân chúng ta không phải là Thú Nhân tộc, không thể dùng lá Thần Thụ được.”
“Ghế đầu tiên, bắt đầu!!!!”
Cavell rú lớn lên một tiếng, sau đó ngồi phịch xuống dưới ghế thở hồng hộc.


Hắn cẩn thận trả điện thoại cho Đại Cathay, còn cười khổ một tiếng.
“Thằng đầu bò kia, hủ tiếu là món ta nấu dở nhất khi nào?” – Ma Tùng Quân cầm cái muôi khổng lồ, đưa lên trời hét lớn.
“Xong! Thúc thúc chuẩn bị lên món thứ hai chưa?” – Yên Nhược Đan tắt điện thoại, cười hi hi hỏi Ma Tùng Quân.

“Bàn của hai đứa lên trước, ngồi yên đó đi, để ta đem xuống.” – Ma Tùng Quân ôm cái muôi khổng lồ trên tay, thái độ lập tức niềm nở, cười nói.
Vài phút sau, Ma Tùng Quân đem xuống hai dĩa thịt nóng hổi, khói trắng kèm theo mùi hương nức mũi bốc lên.

Hắn đi đến đặt hai dĩa thịt xuống dưới, rồi xách đến một nồi nước sốt đen đen đặc sệt.
“Món thứ hai.

Sườn Xào Chua Ngọt...!của Đan Đan là thêm một chút cay.

Do thịt ma thú quá lớn nên không thể lấy nguyên tảng sườn được, ta cắt ra các phần ngon nhất của sườn xuống cho mấy đứa.

Ăn nhanh đi kẻo nguội, nguội mất ngon.”
Bấy giờ mùi hương của dĩa sườn xào khiến cho Hefaiston ở bàn bên cạnh chảy nước miếng ròng ròng.

Lão ta phải nhịn lắm mới không ăn tiếp cái càng cua chiên xù trên bàn kia.
Lúc này trên đấu trường đã tìm ra được chủ nhân của vài chiếc ghế, bọn họ lập tức lao xuống bàn ăn, cúi đầu chào Hefaiston một cái rồi giành nhau phần thịt còn lại của càng cua.
“Ê ê, ăn uống từ từ, các ngươi mất vệ sinh quá là ta trả lại tiền đấy!”
Ma Tùng Quân đi ngang, đá vào mông mấy tên ăn uống như hổ đói.

Nhờ thế mà chúng mới chịu lên ghế ngồi, ăn uống một cách tiết chế.

Bù lại, vừa ăn nước miếng vừa chảy ròng ròng xuống dưới mặt đất, khiến Ma Tùng Quân chịu không được liền gọi Dewitt tìm cách giải quyết, để chảy nước miếng thêm hồi lâu nữa là trôi cả xe hủ tiếu hắn đi mất.
Đấu giá thế này chỉ là một màn náo nhiệt thôi.

Màn nấu ăn của Ma Tùng Quân cũng chỉ là một màn làm nền trước khi trận đấu thợ rèn của Lưu Béo và Hefaiston diễn ra.

Hắn phải cố hết sức để nó diễn ra một cách êm đẹp nhất..


Bình Luận (0)
Comment