Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 49


Giật mặt dây chuyền trên cổ xuống, Huyết Phong mở mặt dây chuyền hình tròn ra.

Bên trong có một cái chìa khóa.

Hắn dùng chìa khóa đó để mở cái cửa sắt cuối cùng ra.
Lập tức một mùi hôi thối đập vào mũi Huyết Phong.

Hắn lập tức bịt mũi lại, chẳng lẽ trong đây có người chết?
“Tránh ra!”
Sonic đẩy Huyết Phong sang một bên.
Lúc này Huyết Phong chỉ thấy tay của Sonic quay thành vòng tròn tạo ra hai cơn lốc nhỏ trên hai cánh tay của mình.

Hắn hút toàn bộ khí hôi bên trong ra, sau đó đẩy một cơn lốc nhẹ khác vào bên trong để tiếp luồng không khí mới vào.
Tiếp đó hắn chạy xuống hầm, cả căn hầm phát ra ánh sáng màu xanh lam ngọc.

Thấy thế Huyết Phong vội chạy xuống xem.
“Quả thật có hai đứa nhỏ … từ từ.

Đừng vội tiếp cận, chúng đang bất tỉnh, đừng vội lay chúng để tránh xảy ra chuyện.”
Sonic nhẹ giọng dặn Huyết Phong một tiếng.

Nghe thế Huyết Phong cũng gật đầu không lấn về phía trước.
Đây là căn hầm giữ đồ bí mật của ba mẹ hắn, trong đây chỉ có duy nhất một cách vào chính là vào bằng cách cửa sắt Huyết Phong vừa mới mở kia.

Bên trong hầm khắp nơi được đóng bằng các tấm sắt dày cộm như vậy.

Căn bản không thể đào hầm để chui xuống được.
Nhìn khắp nơi có nước tiểu và phân lỏng, cuối cùng Huyết Phong cũng biết vì sao căn hầm sặc mùi hôi thối.

Hai đứa nhỏ này ở trong đây được bao lâu rồi? Không phải con tư sinh của ba mẹ hắn đó chứ?
“Cơ thể hai đứa bé này đang mắc một căn bệnh.

Ta phải chữa trị gấp, ngươi đứng xa ra một chút.

Lát nữa có chuyện gì xảy ra cũng không được hỏi rõ chưa? Cũng đừng chạy loạn!”
Sonic nhìn chằm chằm vào mắt Huyết Phong căn dặn một tiếng.


Nghe thế Huyết Phong liền gật đầu.
Lúc này Sonic lấy ra hai vật gì đó từ hai bên cổ tay của hắn.

Chúng nhỏ như một đồng xu, được đặt lên trên trán của hai đứa bé.

Đồng xu vừa được đặt lên, lập tức có một cái mặt nạ bao bọc lấy gương mặt hai đứa bé.
Nói đây là mặt nạ cũng không đúng, giống như một thứ gì đó chùm lên cả đầu nhưng vẫn thấy được gương mặt sau tấm kính của mặt nạ.
Hai đứa bé này đều là bé gái, một con bé mang tóc trắng, một con bé mang màu tóc đỏ.

Chúng nằm ôm chặt lấy nhau, hơi thở thoi thóp của chúng phà vào mặt kính của mặt nạ khiến mặt kính phủ lên một màn sương.
“Không ngờ ở đây lại gặp căn bệnh oái oăm này? Cái thứ lời nguyền này … chẳng lẽ có một Hắc Y Nương Tử ở đây?”
“Nếu là Hắc Y Nương Tử thì có thể can thiệp một chút …”
Sonic tự lẩm bẩm một mình, nói rồi gương mặt điển trai của hắn đột nhiên thay đổi.

Toàn bộ da thịt trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là một cái đầu lâu đầy rẫy tia điện màu lam ngọc trông rất đáng sợ.
Khi đầu của Sonic biến thành đầu lâu, cả không gian trong căn phòng đột nhiên hạ thấp nhiệt độ.

Cảnh tượng ấy kèm thêm không khí xung quanh khiến cho Huyết Phong rùng hết cả mình.
Bấy giờ trên lưng của Sonic xuất hiện vô số oan hồn cầm theo lưỡi hái, chúng hiện ra mang theo các âm thanh gào rú ghê rợn.

Nhưng dường như không phải là âm thanh, bằng chứng là Huyết Phong chẳng nghe thấy cái gì hết, nhưng hắn lại giống như là nghe thấy các oan hồn đó đang gầm rú.

Thể như hắn nghe được cõi lòng của các oan hồn trên.

Chúng dường như đang rất đói khát.
Chúng thoát ra khỏi lưng Sonic, bay toán loạn trong căn phòng, có một vài oan hồn bay đến gần Huyết Phong, dùng lưỡi hái hòng tấn công hắn.

Nhưng chưa kịp làm gì thì lại bị tan biến đi mất.
Oan hồn biến mất, Huyết Phong mới thấy cánh tay Sonic đang vươn về phía mình làm một động tác bóp lại.
“Chuyện hôm nay vĩnh viễn giữ trong lòng ngươi.

Nếu ngươi tiết lộ ra ngoài, cả thế giới này sẽ gặp nguy.

Hiểu rồi thì gật đầu, còn không ta sẽ xóa ký ức của ngươi.” – Sonic lạnh lùng nói.
Chẳng nói chẳng rằng, Huyết Phong dùng hết sức bình sinh để gật đầu, hắn gật đầu mạnh đến mức có một tiếng rắc vang lên sau gáy.
Sonic không để ý đến Huyết Phong nữa, với hắn lúc này không phải là lúc để đùa.
Cánh tay của Sonic rung lên với tần suất cao, nhanh đến mức chúng gần như biến mất khỏi cơ thể của Sonic.


Bằng cảm giác, Huyết Phong chỉ có thể cảm nhận được Sonic đang hướng cánh tay của hắn về phía cơ thể hai đứa bé kia.
Dần Sonic đứng thẳng người dậy, hắn lôi ra hai dải năng lượng màu đen từ trong cơ thể hai đứa nhỏ.

Các oan hồn bay xung quanh thấy hai dải năng lượng tối vừa xuất hiện thì lập tức lao đến cắn xé như những con cá mập bắt gặp món mồi ngon của mình.
“Này, tém tém cái mồm lại.

Đứa nào ăn luôn cả sự sống của chúng ta giết hết.”
Hốc mắt của Sonic sáng lên, miệng hắn há ra nói.
Dường như thật sự hiểu được lời nói của Sonic, các oan hồn kia bắt đầu cắn xé rất chậm.

Nhưng thay vào đó chúng lại đánh nhau để giành chỗ ăn.

Kẻ giành không được thì ngồi ở một góc ôm đùi khóc nức nở như mới bị người khác cưỡng gian xong.
Kẻ ăn no thì cái bụng phình to ra, trôi lềnh bềnh như một quả bóng ở giữa không trung.

Có kẻ thì không cần ăn, chỉ thích đánh nhau, giành được chỗ tốt cũng không ăn, cứ thấy thằng nào lại là đè ra đánh.
Nói chung là muôn hình vạn trạng chỉ có một chữ loạn để hình dung.
Cảnh tượng các oan hồn xuất hiện ban đầu khiến cho Huyết Phong khá là hoảng sợ, bởi đây là lần đầu tiên hắn gặp ma.

Nhưng nhìn cách hành xử của các linh hồn này lại khiến cho Huyết Phong dở khóc dở cười.

Hắn không biết nên sợ hãi hay nên cười thành tiếng đây nữa.

Thôi tốt nhất là ngậm mồm vào cho nó an toàn.
Một hồi sau, hai dải năng lượng màu đen kia dần biến mất.

Thay vào đó là hai dải năng lượng vô định hình, một cái có màu xanh nhạt, nó tỏa ra khí tức lạnh toát.

Dải năng lượng còn lại có màu đỏ đậm, mang khí tức nóng bức.
Nếu nhìn kỹ hơn một chút, Huyết Phong có thể phát hiện hai dải năng lượng kia còn có một vài màu khác nữa.

Nhưng chúng rất mờ nhạt, gần như Huyết Phong không thể nhìn ra.
“Hai đứa nhỏ này thế mà dính lời nguyền đen tối như vậy.

Giờ thì khỏi rồi, nhưng tương lai của chúng phải nhờ vào ngươi.


Đừng để chúng gặp lại kẻ gieo lời nguyền lên chúng.

Không thì giết kẻ gieo lời nguyền đi.

Loại con sâu con mọt này đi thế giới này cũng gặp.”
Vừa nói gương mặt của Sonic dần sinh ra da thịt, các oan hồn xung quanh cũng chui vào trong cơ thể của hắn.

Gương mặt của Sonic lúc này mang theo một vẻ kinh miệt không hề giấu diếm.
“…?”
Huyết Phong hoàn toàn chẳng hiểu Sonic đang nói cái gì.
“Cứ biết vậy là được.

Về sau ngươi sẽ rõ.” – Sonic không giải thích gì thêm.
Hắn chuyển hai dải năng lượng kia về lại cơ thể hai đứa bé, sau đó kẹp hai đứa nhỏ lên nách rồi đem ra ngoài.
Chừng nửa ngày sau, hai đứa nhỏ đang nằm trên cái giường của Huyết Phong thì đột nhiên tỉnh dậy.

Chuyện đầu tiên chúng làm chính là nhìn khắp bốn phương, bỗng thấy hai người đàn ông xa lạ xuất hiện trong căn phòng khiến chúng hoảng sợ ôm chầm lấy nhau.
Hai đứa nhỏ run lên bần bật, nửa lời cũng không dám hó hé.
“Đừng sợ, ta là người của làng này.

Hai đứa là ai?”
Huyết Phong đứng ở tít tận cửa phòng, nhẹ giọng hỏi.

Đây là Sonic dặn hắn như thế, hai đứa nhỏ này có thể tỉnh dậy sẽ hoảng loạn, nên đừng đứng quá gần sẽ khiến chúng không dám nói.
Kết quả hai đứa nhỏ vẫn không hé nửa lời.
Thấy thế Huyết Phong quay sang nhìn Sonic.
“Thấy trong người đã khỏe hơn chưa?” – Sonic chỉ hỏi một câu như thế.
Hai đứa trẻ nghe thế lập tức cảm giác có gì khác lạ trong cơ thể của mình, hình như có cái gì đó biến mất.

Cảm giác khó chịu đã không còn, qua câu hỏi của Sonic.

Hai đứa đồng loạt nhìn chằm chằm vào Sonic.
Gương mặt của Sonic rất điển trai, có thể nói là đẹp phi giới tính.

Dù sao gương mặt đẹp vẫn khiến người ta ít phòng bị hơn.
“Huynh là ai?” – Đứa bé tóc đỏ nhỏ giọng hỏi.
“…” – Huyết Phong đứng bên cạnh chứng kiến hết tất cả.
Này, cái đó có phải là chê hắn xấu nên không thèm trả lời đúng không? Nhất định là vậy rồi, hắn hỏi rất ân cần ấm áp như thế mà không hé nửa lời.

Sonic hỏi một câu chẳng liên quan chút gì thế mà đã mở miệng.
“Ta vừa cứu hai đứa ra khỏi căn hầm kia.

Tại sao hai đứa hại ở trong đó?”

Sonic chậm rãi bước đến ngồi xuống cái ghế ở gần giường.

Hắn rót từ trong ấm trà ra một chút nước lọc đưa cho hai đứa nhỏ.
Nhưng chỉ có bé tóc đỏ là nhận lấy, còn bé gái tóc trắng vẫn ôm chặt lấy bé gái tóc đỏ.
“Huynh … huynh là người của đế quốc đúng không? … Huynh đến đây để bắt bọn muội về đúng không?”
Giọng bé tóc đỏ run lên, phát âm nghe như sắp mếu tới nơi.
“Không phải đâu!”
Huyết Phong lớn tiếng nói.
“Hu hu hu hu hu … đừng bắt em gái của muội đi … bắt muội đây nè.

Để con bé đi đi hu hu …”
Bé tóc đỏ la toáng lên, ôm lấy bé tóc trắng mà hét.
“Bé cái mồm thôi.” – Sonic nhìn Huyết Phong quát khẽ.
Tên Huyết Phong này quả thật hậu đầu, trẻ nhỏ đang trong trạng thái hoảng loạn như thế.

Hét lớn một cái chúng không sợ mới là lạ.
Bị mắng, Huyết Phong vội vàng im miệng không dám hé nửa lời.
“Yên tâm, ta không phải là người của đế quốc.

Cái tên xấu xấu kia là dân của làng này … cả làng này đã chết hết, chỉ còn có một mình hắn được ta cứu sống.

Đừng có sợ, chúng ta không phải người xấu.”
Sonic nở một nụ cười nói với bé tóc đỏ.

Nụ cười của hắn như tỏa ra ánh mặt trời ấm áp khiến cho người đối diện quên hết mọi phòng bị.

Cô bé tóc đỏ lập tức ra sức gật đầu, nhưng không nói gì cả.
“Huynh tên là Sonic, còn hắn tên là Huyết Phong.

Hai muội tên gì? Có phải người của làng này không?”
“Yên Nhược Đan …” – Yên Nhược Đan rụt cổ xuống nói.
Sau đó Sonic lại nhìn sang bé gái tóc trắng.
“Đừng để ý muội ấy.” – Yên Nhược Đan vội kéo em gái mình ra sau lưng nói.
“…” – Sonic câm nín.
Huyết Phong thì thấy hả hê một chút trong lòng.

Đâu phải cứ đẹp trai là dụ được con nít đâu.

.....
(Lời tác: Các bác yêu dấu ơi đánh giá cho ta đi huhu.

Ta tạch top rồi.).

Bình Luận (0)
Comment