“Làm dong binh kiếm được nhiều tiền vậy sao?” – Ma Tùng Quân hỏi vào vấn đề chính.
“Với dong binh giỏi, thật sự kiếm rất nhiều.
Còn với những tên lính mới hôm qua Quân ca gặp, chí ít vẫn sống dư dả hơn người bình thường.” – Long Nguyên Giáp gật đầu đáp.
“Tiền đến từ đâu? Nếu chỉ bảo vệ mấy đoàn thương hội, ta nghĩ cũng không nhiều đến thế được.”
“Tiền đến từ rất nhiều nguồn.
Buôn bán kinh doanh, đánh thuê, làm nhiệm vụ giải quyết vài vấn đề khó khăn của người khác.
Hoặc là tìm kiếm nguyên liệu cho những kẻ có tiền.
Thậm chí những hội xấu còn đảm nhiệm cả việc giết người.
Ở đế quốc những người như đệ còn được gọi với cái tên mỹ miều hơn một chút, đó là Mạo Hiểm Giả.”
Long Nguyên Giáp từ từ kể ra cho Ma Tùng Quân biết.
Thế giới có một thuật ngữ gọi là Giuld, nó mang nhiều nghĩa.
Bang hội, hiệp hội, đoàn hội...!chung quy là một nhóm người tụ tập với nhau có tổ chức đều được gọi là Guild.
Các Guild đều được quản lý bởi một hiệp hội lớn hơn, gọi là Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Nếu cá nhân đến đây có thể đăng ký trở thành Mạo Hiểm Giả, tập thể đến đây có thể đăng ký trở thành một Guild.
Tại giới Mạo Hiểm Giả phường phân ra thành hai trạng thái, một là Mạo Hiểm Giả tự do, hai là Mạo Hiểm Giả có guild.
Như guild của Long Nguyên Giáp gọi là Dong binh đoàn Nhâm Dần.
Làm nhiệm vụ chủ yếu là đi đánh thuê và bảo vệ.
Thi thoảng nhận vài nhiệm vụ tìm kiếm nguyên liệu, hoặc giết Ma thú.
Ví như lần này là bảo vệ đoàn xe thương hội của thành An Sương.
Bất quá chuyện lần này cũng xui, do Long Nguyên Giáp nhận hai nhiệm vụ.
Trông coi mỏ ma tinh thạch cấp cao và hộ tống đoàn thương hội.
Bản thân Long Nguyên Giáp lại có nhiệm vụ cá nhân khác.
Đoàn phó lại đi canh gác mỏ ma tinh thạch cấp cao kia.
Nên thành ra không có cao thủ theo trấn, vì hắn nghĩ đoàn thương hội lần này không có quá nhiều hàng hóa giá trị, nghĩ bọn cướp sẽ không dám manh động.
Không ngờ lại xảy ra sự việc như hôm qua, vốn là phó đoàn trưởng của hắn định chạy tới để ứng cứu.
Nhưng vừa hay Long Nguyên Giáp trở về từ nhiệm vụ cá nhân nên đã chạy đến, kết quả thì gặp Ma Tùng Quân như trên.
Tuy hắn khá là ấn tượng trước sức mạnh của Huyết Phong, nhưng hắn cần một người như Ma Tùng Quân hơn.
Tiếc là Ma Tùng Quân không đồng ý.
Trở thành Mạo Hiểm Giả dù là cá nhân hay tập thể đều có lợi ích.
Hàng tháng đều sẽ nhận lương từ Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Các cấp độ của Mạo Hiểm Giả như sau:
Cấp 1 – Satu
Cấp 2 – Zewg
Cấp 3 – Nize
Cấp 4 – Tusen
Cấp 5 – Astas
Cấp 6 - Klasy
Mỗi cấp đều chỉ được nhận cấp độ nhiệm vụ tương tự.
Tất nhiên cũng có yêu cầu đến số lượng người tham gia tối thiểu là bao nhiêu, để tránh trường hợp nhận nhiệm vụ quá sức xong bỏ mạng oan uổng.
Tuy cấp độ Mạo Hiểm Giả không liên quan chút gì đến cấp độ của Ma Pháp Sư, nhưng cũng phải là Ma Pháp Sư mạnh mới lên được cấp Mạo Hiểm Giả.
Thông thường vẫn có những người không phải là Ma Pháp Sư trở thành Mạo Hiểm Giả, bất quá họ không lên được quá cấp 2.
Không biết sử dụng ma thuật, thường gia nhập Mạo Hiểm Giả, làm những nhiệm vụ an toàn để kiếm sống qua ngày thôi.
Tất nhiên những người như thế đều phải dựa vào ma cụ để chiến đấu.
Vũ khí giống như của Ma Tùng Quân thường được gọi là ma cụ.
“Quân ca, ta có thể hỏi ma cụ của ca từ đâu mà có không?” – Long Nguyên Giáp sau khi kể xong liền hỏi Ma Tùng Quân.
“Thấy thằng mập mập kia không? Nó rèn ra đấy.” – Ma Tùng Quân nói.
“Hả?” – Long Nguyên Giáp không tin được nhìn sang Lưu Béo.
Lúc này Lưu Béo đang ngồi bắt ve cho con Gâu, sau đó lại dâng nước cho con Meo.
Kế tiếp mới lọ mọ đi gấp lại cái lều của mình rồi đặt lên trên xe.
Nhìn ngược nhìn xuôi, Long Nguyên Giáp không thể nhìn ra được một người như Lưu Béo là người rèn ra thanh kiếm của Ma Tùng Quân.
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hắn thật sự là thợ rèn giỏi đấy.
Mặc dù chỉ mới 18 tuổi.” – Ma Tùng Quân cười nói.
“Cái gì?”
“Hả?”
Hai tiếng thốt lên, một là của Long Nguyên Giáp, một là của Huyết Phong.
“Quân ca...!hắn thật sự chỉ mới 18 tuổi? Gương mặt đó, đệ còn tưởng trạc tuổi chúng ta.” – Long Nguyên Giáp không nhịn được nói.
“Ha, vậy là bằng tuổi mình mà? Không được, phải nói cho ra nhẽ.” – Huyết Phong lẩm bẩm một mình, sau đó chạy đi tìm Lưu Béo.
“Thôi tới giờ bán rồi, đệ ăn gì thì chọn đi.
Menu ở trên bàn cả.”
Nói xong Ma Tùng Quân đứng dậy, dặn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đi hỏi xem khách ăn gì.
Còn hắn đến quầy hủ tiếu của mình để đợi đơn.
Giờ Long Nguyên Giáp không có đầu óc đâu để ăn uống nữa, hắn đang vò đầu bứt tóc để nghĩ cách tiếp cận Lưu Béo.
Nhưng phải làm sao để không mất lòng Ma Tùng Quân, dù gì Lưu Béo cũng là người của Ma Tùng Quân, hắn lại chưa rõ quan hệ của hai người là gì.
Dong binh đoàn của hắn thật sự rất cần một thợ rèn giỏi, mặc dù có sẵn vài thợ rèn rồi, nhưng trình độ của họ đều ở mức trung bình.
Lưu Béo lại là thợ rèn rèn được thanh kiếm kia, tuy qua lời kể của thuộc hạ hắn, họ nói thanh kiếm đó chí ít cũng phải cấp Tim.
Dù không tin cho lắm, nhưng thợ rèn trẻ tuổi như vậy có thể rèn được ma cụ cấp Tim, Long Nguyên Giáp lại không tin lắm.
Theo hắn, thanh kiếm của Ma Tùng Quân chắc chắn là cấp Lam.
Ở tòa thành nơi biên cương này, bất kì một thợ rèn nào có thể rèn được cấp Lam đều là thợ rèn được vô số Guild săn đón, huống chi Lưu Béo còn trẻ tuổi như vậy.
Tương lai rèn được ma cụ cấp Tím chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Suy nghĩ đắn đo một lúc, Long Nguyên Giáp không biết phải mở lời như thế nào.
Hắn đây là muốn đào góc tường nhà người ta, người từng giúp đỡ đoàn của hắn.
“Ngon quá, cả đời ta chưa bao giờ được ăn món ngon như thế này.”
Đột nhiên giọng của cô nàng thư ký vang lên.
Âm thanh đó khiến cho Long Nguyên Giáp bừng tỉnh.
Hắn như không tin vào tai mình, cô nàng thư ký của hắn chưa bao giờ có một hành động thiếu lễ tiết như thế.
Lập tức hắn ngoái đầu ra nhìn thì phát hiện cô nàng đang ăn hủ tiếu bằng một cách thô tục nhất.
Không, vẫn chưa thô tục bằng những thuộc hạ của hắn.
Mấy tên kia trực tiếp đổ cả tô hủ tiếu vào miệng sau đó đập bàn gọi một tô nữa.
“Quân ca, cho ta thêm một tô nữa.
Hủ tiếu là nhất, ăn ngon không tả nổi.
Nhanh nhanh Quân ca, ta không chịu nổi rồi.”
“Xin lỗi đoàn trưởng, xin lỗi đoàn trưởng.
Ta thất lễ, nhưng ngon quá ta chịu không nổi, đoàn trưởng ta có thể ăn thêm không...”
Thư ký của Long Nguyên Giáp vừa nhìn hắn vừa khóc lóc nói.
“Quân ca, cho ta một tô.”
Nhìn vẻ mặt của các thuộc hạ mình, Long Nguyên Giáp nhịn không được hét lớn một tiếng.
“Cô bé đáng yêu, dặn Ma đại ca cho tô của ta nhiều hành phi nha.” – Một dong binh khác nói nhỏ với Yên Nhược Tuyết.
Nghe thế Yên Nhược Tuyết gật gật cái đầu nhỏ nhắn của mình rồi đưa ngón cái về phía hắn.
Sau đó bưng mấy tô vừa ăn hết chạy đi.
Kết quả sau nửa tiếng đồng hồ, riêng dong binh đoàn của Long Nguyên Giáp có mười ba người đã ăn hết một nồi hủ tiếu của Ma Tùng Quân.
Mười ba người ăn hết một nồi, tương đương với mỗi người ăn hơn mười tô.
Ở đây có mấy cái máy bào hủ tiếu, ăn một lúc hai mươi mấy tô.
Ma Tùng Quân nhìn mà phát hoảng, bọn họ ăn cứ như chết đói lâu ngày vậy.
Vì đây là vùng đất xa lạ, Ma Tùng Quân không chắc hủ tiếu của mình có được đón nhận nhiều như ở trấn Phúc Long hay không, nên hắn chỉ nấu có hai nồi.
Mỗi nồi khoảng 150 tô.
“Này này, đừng gọi thêm nữa.
Ta không đủ tiền khao các ngươi đâu.” – Long Nguyên Giáp nhịn không được phải lên tiếng.
Trước mặt hắn là bảy tô hủ tiếu.
Cái bụng của hắn đã no cứng cả lên.
Chỉ khổ mấy con heo trong chuồng, nhìn con người ăn hủ tiếu mà không chừa lại chút gì cho chúng nó.
Ít nhất cũng phải chừa lại tí nước lèo chứ?
Mỗi tô chỉ để lại vài cục xương, Ma Tùng Quân đổ trực tiếp vào tô của con Gâu cho nó gặm dần.
Lượt khách của dong binh đã no, bọn họ muốn chạy đi gọi anh em bạn bè mình đến để ăn nhưng vì quá no nên tên nào cũng nằm dồn một góc ở ngay trọ để nghỉ ngơi.
Trời đã sáng, bấy giờ có không ít người qua lại ghé ăn thử.
Kết quả cũng không khác mấy người của dong binh đoàn là mấy.
Ăn sạch không còn một giọt, bất quá sức ăn của dân thường vẫn không thể nào bằng dong binh được.
Cao lắm thì ăn ba tô, còn bình thường chỉ ăn hai tô.
Bất quá người nghe tiếng đứng đợi đã xếp dài đến cả trăm mét.
Mùi thơm của hủ tiếu, tiếng khen của thực khách, dáng vẻ thực khác khi ăn khiến rất nhiều người tò mò chạy đến xếp hàng.
Ban đầu có hiện tượng chen lấn, giành bàn, Ma Tùng Quân kêu bọn họ xếp hàng không được.
Đến khi hắn bực mình định xử mấy người không nghe lời một trận thì Long Nguyên Giáp lên tiếng một cái khiến tất cả phải tuân theo.
Cái tên cục tính giống mình kia, coi bộ cũng có danh tiếng ở cái thành này.
Bán đến 7h sáng, Ma Tùng Quân vét sạch nồi của mình.
Đằng xa vẫn có nhiều người nuối tiếc không chịu đi.
“Buổi tối quay lại, ta còn bán ở đây.” – Ma Tùng Quân nói vọng lên.
“Thật sao? Ông chủ, ta có thể đặt bàn không?” – Có người chạy đến nói.
“Cái này thì không được, rất nhiều người muốn ăn.
Tối đến sớm một chút, ta sẽ nấu nhiều hơn.” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.
“Quân ca, ta cũng muốn đặt bàn...” – Long Nguyên Giáp ngồi ở bàn sau xe, giơ tay nói.
Ma Tùng Quân luôn để lại một bàn để ngồi hút thuốc, uống cà phê, sẵn để tiếp khách.
Thấy Long Nguyên Giáp ngồi ở đó thỏ thẻ nói.
“Đệ tới lúc nào cũng được, ngồi ăn ở bàn này không sao.
Nhưng chỉ đệ và một hai người nữa thôi, những người còn lại phải xếp hàng như bọn họ.”
“Ha ha, ta biết Quân ca là huynh đệ tốt mà.
À Quân ca, có thể cho đệ nói chuyện với Lưu Béo một chút không?”
Nói đến đây Long Nguyên Giáp gãi đầu hỏi.
“Cứ ra nói chuyện với nó.
Thoải mái đi.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói..