Lúc này Ma Tùng Quân đang tập trung cực kì cao độ.
Hắn một một tiếng đồng hồ để xử lý xong một cái đùi gấu.
Riêng cái đùi này nó đã to hơn Ma Tùng Quân gấp vài lần.
Tưởng tượng nếu không có Ngọc Huyền đánh nó, Ma Tùng Quân không biết mình đánh bại được cái con này kiểu gì đây không biết.
Mồ hôi đọng trên trán Ma Tùng Quân, lâu rồi hắn chưa sơ chế thực phẩm khó đến mức này.
Đang định đứng dậy để rửa mặt cho tỉnh táo thì hắn phải khựng lại.
Bởi xung quanh hắn đang có hàng chục người nhìn chằm chằm lấy hắn, bọn họ mắt chữ A, mồm chữ O.
Trong số đó có cả Long Nguyên Giáp, mấy người bên dong binh đoàn Nhâm Dần và cả ba người kia bên Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả nữa.
“Giáp đệ tới rồi à? Sao không ra kia ngồi chơi, đứng đây nhìn ta làm cái gì.”
“Còn nữa, mấy người này tới đây chi? Ta đâu có mời?”
Giọng điệu của Ma Tùng Quân với Long Nguyên Giáp rất khách khí, nhưng với mấy người bên Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả thì chẳng khách khí một chút nào.
“Quân ca, ca thật sự có thể nấu được thịt Ma thú ư? Chẳng phải cách nấu này đã thất truyền hơn trăm năm rồi.
Đừng nói ca là đệ tử của lão quái đầu bếp kia...” – Long Nguyên Giáp mắt trợn to lên nói, hắn tiến đến sát mặt Ma Tùng Quân như thể muốn đấm người đến nơi.
“Xa xa ra chút đi đệ.
Lão quái gì cơ?”
Ma Tùng Quân vội đẩy Long Nguyên Giáp ra, cười khổ nói.
Nhận thấy bản thân thất thố, Long Nguyên Giáp liền lùi lại ho khan một tiếng là đáp:
“Nhìn vẻ mặt của Quân ca thì chắc đệ hiểu lầm rồi.
Ma huynh thật sự nấu được thịt Ma thú ư?”
Nói đến đây bất giác Long Nguyên Giáp chảy nước miếng, hắn vội vàng lau đi.
Bên cạnh mấy người kia cũng chảy nước miếng ròng ròng.
Cái trường hợp này hình như có gì đó không đúng cho lắm.
Thậm chí hắn còn chưa nấu mà đã có người chảy nước miếng rồi?
“Nấu được thì vẫn chưa, ta đang tìm hiểu cách nấu đây.
Bước đầu sơ chế có vẻ thành công rồi, tiếp theo ta mới thử nấu xem sao.” – Ma Tùng Quân cười nói.
“Bước quan trọng nhất là bước sơ chế, nếu Ma huynh đã thành công thì bước sau không còn là vấn đề.
Dù nấu cháy khét thì thịt Ma thú vẫn rất ngon.
Chúng ta tin Ma huynh.” – Huỳnh Đức bên cạnh lên tiếng cổ vũ.
Lúc này bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn đưa cho Ma Tùng Quân một cái khăn ướt.
Cúi đầu xuống, Ma Tùng Quân thấy Yên Nhược Tuyết đưa cho hắn cái khăn đó.
Thấy thế hắn liền nhận lấy rồi tiện tay xoa đầu Yên Nhược Tuyết để cám ơn.
Yên Nhược Tuyết có vẻ như rất thích được xoa đầu, con bé nhắm mất lại hưởng thụ.
Chỉ là không được lâu thì Ma Tùng Quân rời đi, thấy cái đầu có chút trống rỗng, Yên Nhược Tuyết mang gương mặt hơi buồn về lại chỗ của mình ngồi xuống.
“Ngoan ngoan...”
Vừa ngồi xuống, con bé lại được Yên Nhược Đan xoa đầu.
Thế là tươi tỉnh trở lại.
— QUẢNG CÁO —
...
“Lưu Béo, làm xong mấy cái bếp chưa?”
“Sắp xong rồi ca.”
“Mấy người muốn ăn thì phải rửa thịt cho sạch đấy.”
“Nhược Đan, Nhược Tuyết hai đứa này đi đâu rồi?”
“Thúc thúc, Đan Đan mang về hai cái nồi lớn rồi đây.”
“Mau mau đưa cho thúc thúc đi ông, cháu đảm bảo với ông thúc thúc nhà cháu nấu rất ngon.”
Một loạt hình ảnh hiện lên.
Lưu Béo thì đang ngồi làm cái bếp tạm thời cho Ma Tùng Quân, Huyết Phong cùng với một số người bên hội Nhâm Dần đang rửa thịt.
Còn Long Nguyên Giáp thì dẫn Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết đi đến nhà dân xung quanh hỏi mượn hai cái nồi lớn cho Ma Tùng Quân nấu ăn.
Căn bản Ma Tùng Quân chỉ có mấy cái chảo nhỏ, nồi hủ tiếu tuy lớn nhưng miệng nồi rất cao, không thích hợp dùng để chiên xào nấu nướng.
Mà số lượng thịt gấu quá nhiều, riêng cái đùi thôi đã lên đến một trăm mấy kg.
Khó mà có thể chia ra để nấu nhiều lần được, làm thế thì bao giờ mới xong.
Nên hắn đành phải hỏi Long Nguyên Giáp coi có nồi chảo nào lớn một chút không, càng lớn càng tốt.
Không biết vì sao Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lại đòi đi theo, kết quả hắn thấy Long Nguyên Giáp bê hai cái nồi khổng lồ.
Một cái chảo trông như một cái ô lớn hay được Ma Tùng Quân dựng lên cho khách ngồi mỗi khi trời nắng, một cái nồi thì như cái bồn tắm, đổ nước vào đó, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nhảy vào trắm vẫn còn rộng chán.
“Huyết Phong, đi rửa dùm ta hai cái nồi này đi.
Để thịt cho bọn họ rửa.”
Nói rồi Ma Tùng Quân nhận lấy hai cái nồi đưa cho Huyết Phong.
Sau đó ông lão cho mượn nồi hỏi hắn:
“Ông chủ quán, ngươi nấu được thịt Ma thú ư?”
“Đúng vậy, ông có muốn ăn luôn không?” – Ma Tùng Quân trả lời.
“Không không...!thịt Ma thú không thể ăn.
Tốt nhất đừng thử.
Ta cho mượn nồi vì hai cô bé này quá đáng yêu.
Nhà ta năm xưa có mở một tửu lâu, nồi này đã lâu không còn dùng, do quán đóng cửa được vài năm rồi.
Ngươi cứ lấy mà dùng, coi như ta tặng ngươi.”
Ông lão mỉm cười nói.
“Ngày mai ngươi có bán hủ tiếu không? Ta dẫn cả nhà ta đến được chứ? Bọn họ đã đợi hai ngày nay nhưng vẫn chưa được ăn, ta tuy già rồi không cảm nhận được mùi vì gì.
Con cháu ở nhà vẫn thèm được ăn ngon một bữa.”
— QUẢNG CÁO —
“Được chứ, ngày mai cụ cứ dắt cả nhà đến.
Ta sẽ để cho một bàn.” – Ma Tùng Quân cười nói.
“Nhớ lấy, lão già ta về đây.
Khuya rồi, cái bệnh mất ngủ này lại tái phát ha ha...”
Vừa cười ông lão vừa quay lưng rời đi trong màn đêm.
Ma Tùng Quân cũng không biết nói sao cho phải, nhưng hai cái nồi kia chắc chắn hắn không thể nhận không của người ta rồi, có lẽ hắn nên để cho Lưu Béo đóng thêm mấy bộ bàn ghế, phòng khi khách quá đông không có chỗ mà ngồi.
Thấy ông lão đã đi, Ma Tùng Quân cũng đi chuẩn bị các bước tiếp theo.
Nhưng vừa đi được một bước, hắn thấy có gì đó không đúng lắm.
Thế là đành quay đầu lại, nhìn xuống dưới.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đứng đó, bốn đôi mắt long lanh nhìn hắn.
“Rồi rồi, hai đứa giỏi lắm.
Đây, cho mỗi đứa một bịch bim bim.
Hôm nay ăn hơi nhiều đồ ngọt rồi, đây là lần cuối đấy nhá.”
Nói rồi hắn đưa cho hai đứa nhỏ hai bị bánh con cua, sau đó tiện tay xoa đầu một cái rồi mới đi.
“Thúc thúc thật dễ lừa gạt, ha ha.” – Yên Nhược Đan ôm bịch bách cười ha ha nói.
Chỉ có Yên Nhược Tuyết là nhìn bịch bánh trên tay, con bé ăn đã no nên lại leo lên thùng xe giấu ở một góc bí mật.
Trước tiên để có thể nấu được thịt con gấu này, Ma Tùng Quân phải thử luộc chín nó trước.
Hắn phải ăn thịt luộc, và nước luộc của nó xem coi mặn hay nhạt để biết đường nêm nếm gia vị.
Nhưng để nấu được thịt gấu, thì phải nấu ở nhiệt độ trên dưới 1.000 độ C ư? Làm cách nào để nấu nướng được dưới nhiệt độ cao như thế?
[Phiền Bỏ Mẹ trở lại rồi đây, túc chủ đang gặp khó đúng không?]
Giọng của Phiền Bỏ Mẹ đột ngột vang lên trong đầu Ma Tùng Quân, khiến dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt.
Tuy có chút khó chịu, nhưng Ma Tùng Quân đã quen với sự dày vò này rồi.
“Làm sao? Mày có cách nấu à?”
[Tất nhiên là có.
Túc chủ có nhớ lúc đầu tại sao chúng ta phải điều chỉnh lại dòng chảy ma lực bên trong thịt của con gấu không?]
“Nhớ, để lúc nấu nướng tránh dòng chảy ma lực chạy loạn gây nổ.”
[Đúng thế.
Giờ túc chủ có thể lợi dụng tương sinh tương khắc để khắc chế ma lực bên trong thịt con gấu.]
“Là sao?” – Ma Tùng Quân nhíu mày hỏi.
[Với Hỏa thì túc chủ dùng Thủy, dẫn dòng ma lực của đá Thủy lên các dòng chảy ma lực của hệ Hỏa trên thịt nó.
Còn hệ Nham thì dùng ma tinh thạch hệ Băng dẫn dòng chảy ma lực đè lên nó.]
— QUẢNG CÁO —
[Sự tương khắc này sẽ khiến cho dòng chảy ma lực sinh ra phản ứng.
Từ đó ma lực trong thịt con gấu sẽ bị vô hiệu hóa tạm thời, túc chủ có thể nấu nó dưới nhiệt độ bình thường như bao món ăn khác.]
“Như vậy sẽ không bị mất đi thuộc tính của con gấu chứ?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
[Sẽ không, tạm thời dòng chảy ma lực trong thịt con gấu bị vô hiệu hóa để tiện cho việc nấu nướng thôi.
Sau đó dòng chảy ma lực sẽ trở lại, và yếu dần trong vòng một tháng khi xác của con gấu thối rữa.]
“Quái nhỉ? Làm sao một con vật đã chết rồi mà thịt của nó vẫn còn lưu trữ ma lực?”
[Giống như con người lúc chết rồi, trong thịt vẫn có năng lượng cho giống loài khác đó thôi, chỉ cần ăn thịt dù sống hay chết thì vẫn có thể bổ sung năng lượng.
Ma lực chỉ là một tồn tại dạng cao cấp hơn so với tồn tại nguyên thủy như túc chủ.]
“Thôi tao không muốn hiểu, đừng nói vấn đề này.
Chỉ cần làm như mày nói là được chứ gì?”
[Túc chủ cứ tin ở Phiền Bỏ Mẹ.]
Thế là Ma Tùng Quân làm theo chỉ dẫn của Phiền Bỏ Mẹ, hắn thử lấy một kg thịt ra để thử nghiệm.
Cũng giống như sơ chế thịt ban nãy, thay vì dùng đá cùng hệ thì hắn sẽ dùng đã khắc hệ để kẻ lên những dòng chảy ma lực kia hòng vô hiệu hóa chúng.
Sau một tiếng đồng hồ, mùi thịt gấu luộc bốc lên.
Trong không khí lan truyền mùi mật ong.’
Đằng xa Bellamy Sophie ngửi thấy mùi đó bỗng khóc thút thít.
“Bị dở người à?” – Koch Clara hỏi.
“Không có...!con gấu kia là ta mua được ở hội chợ Ma Pháp Sư.
Nghĩ đến cảnh sắp phải ăn thịt nó, ta nhịn không được xúc động.
Ta đã cho nó ăn rất nhiều mật ong...” – Bellamy Sophie khóc nấc lên nói.
“Xúc động cái gì? Là vui hay buồn?” – Koch Clara híp mắt lại hỏi.
“Tất nhiên là vui rồi.
Ta thèm thịt gấu đã lâu, nhưng chưa bao giờ được ăn thử hu hu hu.” – Bellamy Sophie la lên.
“Ờ...”
Nghe xong, cơ thể của Koch Clara lập tức mất màu, trở thành người đen trắng với gương mặt đần ra..