Nghe tiếng nhắc nhở, Bạch Diệc Lăng rốt cục cũng xác định tiểu hồ ly trước mặt này là bạn cũ của hắn, vì vậy rất vui vẻ, lập tức ngồi xuống nhẹ nhàng gảy gảy tai nhọn của y: "Sao ngươi lại về rồi? Không tìm được đồ ăn sao?" + Cầu Trọng cười nói: "Tiểu hồ ly này rất khôn, hơn phân nửa là đến tạ ơn ngài. Phòng gác cổng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, đi ra xem thì thấy nó ngồi ở đây, ai cho đồ ăn dụ nó vào cũng không để ý, chỉ nhận mặt ngài." Bạch Diệc Lăng sờ sờ bộ lông mềm mại của hồ ly, bỗng dưng trong lòng cũng mềm mại theo. Hiện giờ đã không còn là vấn đề tích phân nữa, nhưng được một tiểu đáng yêu ỷ lại như thế, tựa hồ thật có thể khiến tâm tình người ta tốt lên. Hắn muốn ôm Lục Dữ, Lục Dữ lại há mồm ngậm lấy một góc tay áo Bạch Diệc Lăng, dùng một đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn hắn, trông như muốn nói cái gì. Bạch Diệc Lăng nhân tiện nói: "Bên ngoài thật lạnh, Cầu Trọng, ngươi đi vào trước đi. Đúng rồi, ngày mai phái người nói với Thường Lĩnh vệ một tiếng, đưa vàng bạc này kia của Trương Minh về cho vợ hắn. Ngươi cứ nói như vậy, hắn sẽ biết nên làm thế nào."1 Cầu Trọng đáp lời, sau khi hắn ta đi vào, Lục Dữ mới thả tay áo Bạch Diệc Lăng ra, dẫn hắn đi đến dưới một gốc cây thông, chạy tới chỗ một đống tuyết hơi gồ lên, bắt đầu đào. Bạch Diệc Lăng rất kiên nhẫn đứng bên cạnh, nhìn tiểu hồ ly đào tuyết. Đào một hồi, hồ ly dùng móng vuốt lôi ra một cái bình nhỏ làm bằng thanh ngọc. Y dùng đuôi quét đi mấy hạt tuyết lạnh lẽo trên chiếc bình, hai cái chân trước ôm bình nhỏ lên đặt trên bụng che lại, chờ đến khi cái bình không còn lạnh nữa mới giương móng đưa cho Bạch Diệc Lăng.5 Bên ngoài trời lạnh, Bạch Diệc Lăng mang hồ ly cùng chiếc bình vào phủ, hắn rửa mặt rồi thay một bộ quần áo khác xong xuôi, lúc này mới tò mò nhìn thứ chứa bên trong, phát hiện đó là một viên thuốc màu đỏ tươi có mùi thơm ngát, chỉ một viên duy nhất, không nhìn ra thành phần thuốc. Bạch Diệc Lăng: "Đây là..." Lục Dữ có chút phiền, y rõ ràng biết nói, rồi lại sợ mở miệng nói chuyện sẽ làm sợ đối phương, hoặc bị Bạch Diệc Lăng xem là yêu quái, không thể làm gì khác hơn là chọn dùng nghệ thuật trình diễn để biểu đạt ý nghĩ của mình. Đầu tiên y cuộn thân thể lại thành một cục run lẩy bẩy, tỏ vẻ rất lạnh, sau đó từ trên bàn bò dậy, chạy đến bên cạnh bình thuốc, dùng móng vuốt chỉ chỉ miệng, làm ra động tác "ăn". Sau khi "ăn thuốc", bỗng nhiên Lục Dữ trở nên thần thái sáng láng, bộ lông run lên, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn ra tuyết ở bên ngoài, ánh mắt thâm thúy có thần, bộ dáng thật giống như đang nói "Từ khi ăn viên thuốc này, mùa đông sẽ không bao giờ sợ lạnh nữa"!8 Bạch Diệc Lăng bật cười, nhìn thuốc trong tay một chút, không chút do dự nuốt vào. Lục Dữ vừa vui mừng lại có hơi buồn bực, nghĩ tới lúc y làm người cũng coi như phong lưu phóng khoáng, vậy mà vẫn không được người yêu thích bằng một con hồ ly, đưa có khối ngọc cũng phí một lượng lớn sức lực.2 Vốn y nghe nói thân thể Bạch Diệc Lăng không tốt, đặc biệt tìm viên thuốc này tới cho hắn, lúc trước gặp mặt cứ cầm mãi trong tay, thấy đối phương cảnh giác mười phần nên chần chờ không dám đưa, bây giờ hắn trái lại nói ăn là ăn. Tại sao vậy? Cũng không thể nào làm hồ ly mãi được! Thực sự là sầu tím người!5 Lúc này bản thân Lục Dữ cũng không cẩn thận nghĩ xem y rốt cuộc có tình cảm thế nào với Bạch Diệc Lăng. Chỉ là trước khi gặp đối phương, y chưa từng thử ở chung với con người dưới góc độ một con hồ ly, loại cảm giác không hề đề phòng làm bạn bên nhau thực sự rất tốt, cũng làm cho y sau khi biến về hình người vẫn cứ không nhịn được muốn tìm lại mối quan hệ như vậy. Có điều tuy rằng Bạch Diệc Lăng sẽ không lấy ân tình tặng thuốc gắn với Hoài Vương, nhưng thấy hắn uống thuốc xong khí sắc chuyển biến tốt, Lục Dữ vẫn cảm thấy tâm tình hơi hơi vui vẻ. 【Tích phân: +50】 Dược hiệu phát huy quả thật rất nhanh, tuy rằng không hiệu quả bằng túi chườm nóng của hệ thống, nhưng cũng là thuốc tốt hiếm gặp. Ban đầu khi Bạch Diệc Lăng phát hiện hồ ly này có thể tăng tích phân đã biết nó rất có linh tính, lúc này cũng không quá kinh ngạc, mỉm cười vuốt vuốt lông Lục Dữ, nói tiếng cám ơn. Hắn tự nhủ: "Ngày hôm nay gặp may, thu được không ít đồ... Cũng không biết Hoài Vương rốt cuộc có ý gì, khi không tỏ ra ân cần, chẳng lẽ bây giờ sự kiện ám sát kia quả thật đã xảy ra, y đây là đang dùng ngọc bội và dù để nhắc nhở ta? Ngọc bội, dù... ám chỉ cái gì nhỉ?" Lục Dữ: "..." Ầy! Bạch Diệc Lăng suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra ý nghĩa của ngọc bội và dù, ngược lại nhớ tới chuyện chỉ số hạnh phúc của Lục Dữ tăng lên, y vô duyên vô cớ cho mình 100 tích phân, nhìn qua cũng không giống như là có ác ý. Đáng tiếc nguyên tác xây dựng tâm lý nhân vật này quá mức mơ hồ, cho nên mỗi lần y xuất hiện tình tiết đều không rõ ràng, cũng không nhắc tới ngọn nguồn vì sao Lục Dữ coi Bạch Diệc Lăng thành thích khách, làm cho hắn không có cách hốt thuốc đúng bệnh giải quyết vấn đề. Bạch Diệc Lăng thở dài: "Thôi, trước tiên giải quyết Tạ Phàn rồi nói sau. Nhìn ý tứ của Hoài Vương, cho dù muốn đùa bỡn ta, phỏng chừng cũng phải chờ một quãng thời gian mới động thủ." Lục Dữ dùng hình dáng hồ ly đi theo bên cạnh Bạch Diệc Lăng, không bị đề phòng, thường xuyên ngoài ý muốn biết được rất nhiều bí mật, nhưng hiểu biết càng nhiều, y càng cảm thấy đối phương khó hiểu. Đây cũng không phải là lần đầu tiên y nghe Bạch Diệc Lăng nhắc tới chuyện ám sát. Lần kia là trước khi phá vụ án của nhà họ Vương, Bạch Diệc Lăng cũng nói hắn đội nồi thay người khác, lúc ấy cái gì Lục Dữ cũng không rõ ràng, sau đó trải qua một phen điều tra, phát hiện thời niên thiếu Bạch Diệc Lăng từng chịu đại ân của Lục Khải, hai người dường như còn từng có gút mắc. Mà vị thúc phụ này của y, đích xác cũng là đối tượng Lục Dữ vẫn luôn hoài nghi. Cho nên Bạch Diệc Lăng làm hết thảy việc này, cũng là vì giúp Lục Khải che giấu điều gì sao? —— Nhưng điều này cũng không thể trách Bạch Diệc Lăng, dù sao vào thời điểm hắn chán nản nhất, người hắn tình cờ gặp được không phải mình. Lục Dữ đột nhiên cảm giác thấy đầu tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, nhéo một cái. Vừa nhéo, là đau. Buổi tối lúc ngủ, Bạch Diệc Lăng vẫn chừa cho y một vị trí ở chỗ cũ bên gối, Lục Dữ cuộn mình trong cái chăn nhỏ một hồi, chợt yên lặng mở mắt ra. Nến đã tắt, trong phòng một màu đen kịt, y dựa vào chút mông lung ấy, yên lặng nhìn chăm chú vào gương mặt Bạch Diệc Lăng. Ngươi cứ như vậy mà thích Lục Khải? Nhưng hắn đối đãi ngươi có vẻ không tốt một chút nào cả.1 Nếu đổi thành ta... chắc chắn sẽ không như thế. Dựa theo quy củ Tấn Quốc, những gia tộc huân quý có tước vị cần kế tục phải xác định người được chọn làm Thế tử trước khi gia chủ năm mươi tuổi, cũng báo lên cho Đại Lễ nghi ti ghi vào sổ, thống nhất thời gian thông báo hàng năm là trong mấy ngày từ lập xuân đến ngày ba tháng ba. Lập xuân sắp tới, Tạ Thái Phi cách cửa ải tuổi năm mươi cũng chỉ còn hai năm, cũng chính vì vậy, Tạ Phàn mới căng thẳng không thôi, liên tục có động tác. Mà yến tiệc thưởng mai Tạ Phàn muốn động tay động chân trong miệng Trương Minh, cũng đúng là phát sinh trước lập xuân. Quy mô yến tiệc thưởng mai này rất lớn, cũng khá nổi danh, dựa theo thông lệ, mỗi năm đều được tổ chức trong vườn hoa của Lục Khải - ấu đệ cùng cha khác mẹ của đương kim thiên tử. Thân là con trai Tiên đế cưng chiều nhất lúc tuổi già, tuy rằng bởi vì thời điểm phụ thân băng hà tuổi còn quá nhỏ không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng ngoài ra, đất phong, trang viên, kim bài miễn tử, Thượng Phương bảo kiếm... Những thứ người khác nên có, Lục Khải đều không hề thua thiệt.1 Trong số đó có một vườn mai ở ngoại ô Kinh đô, bên trong chủng loại hoa mai đa dạng, màu sắc khác nhau, có thể nói là đứng đầu trong thiên hạ, có thể nhận được lời mời tham gia yến tiệc thưởng mai này của Lâm Chương Vương, cũng được coi như một loại tượng trưng cho việc bước lên tầng lớp thượng lưu trong giới quý tộc. Thiệp mời này hàng năm Bạch Diệc Lăng đều có, lần này cũng không bị bỏ sót, lúc Bạch Diệc Lăng xem thiệp mời, Lục Dữ cũng đến gần, ngoẹo cổ nhìn cùng hắn. Bạch Diệc Lăng hỏi con hồ ly thông minh này: "Mang ngươi cùng đi xem hoa mai, muốn không?" Thiệp mời thì hiển nhiên Lục Dữ cũng có một cái, thế nhưng lời mời bên trên viết rõ là Hoài Vương Điện hạ chứ không phải hồ ly lông đỏ, y nghe Bạch Diệc Lăng hỏi, cũng không thèm để ý tới gì khác, lập tức gật đầu đồng ý.1 Ngày diễn ra bữa tiệc rượu, Bạch Diệc Lăng cưỡi ngựa đến vườn mai, tiểu hồ ly được đặt trong túi vải treo một bên cổ con ngựa, uy phong lẫm liệt lộ ra một cái đầu nhỏ, bộ dáng kiêu ngạo, một đường mắt nhìn thẳng, thuận lợi tham gia. Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa hoa lệ tiền hô hậu ủng tiến đến một bên khác của vườn mai, hai thị vệ dẫn đầu mở đường tư thế oai hùng hiên ngang, thần thái sáng láng, xe ngựa dừng lại, bọn họ cũng đồng thời nhảy xuống lưng ngựa, chính là hai thị vệ thống lĩnh một chính một phó của phủ Hoài Vương, Thượng Kiêu, Tề Ký. Hai người xuống ngựa, lại không vội đi vào trong vườn, Tề Ký quay đầu hỏi Thượng Kiêu: "Thượng đại ca, ngươi nói Điện hạ biết chuyện tiệc rượu, đến thời gian tự nhiên sẽ hiện thân, nhưng đã đến lúc này rồi mà hắn còn chưa xuất hiện, phải làm sao mới ổn đây?" Trong giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng, nhưng người đứng ở xa nhìn lại chỉ thấy đó là sắc mặt nghiêm túc, vẫn như cũ duy trì uy nghi hoàng gia. Thượng Kiêu và Tề Ký đều là thuộc hạ Lục Dữ mang đến từ Hồ tộc, từ nhỏ đã đi theo y, vô cùng trung thành. Hai người đều đã mấy ngày rồi không nhìn thấy chủ nhân, mà lần trước lúc Thượng Kiêu đi cùng Lục Dữ đã từng xa xa thấy Bạch Diệc Lăng, trong lòng cũng đã đại khái nắm được hướng đi của y, nhưng Tề Ký là một đứa ruột để ngoài da, hoàn toàn không biết Vương gia nhà mình đã lạc trôi đi phương nào.1 Thượng Kiêu không tiện nói thẳng, chỉ trả lời: "Chờ một chút đi, dù sao cũng chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì." Tề Ký nghi ngờ: "Sao ngươi bình tĩnh thế? Điện hạ cho ngươi tin tức, dựa vào cái gì không cho ta... Ai da!" Hắn nói được nửa câu, bỗng nhiên bị một hòn đá nhỏ không biết bay đến từ nơi nào bắn trúng đầu. Người có thể đánh trúng hắn thật không nhiều lắm, Tề Ký xoa đầu, căm tức nhìn về phía trước, Thượng Kiêu đứng bên cạnh sâu kín nói: "Hiện tại Điện hạ cũng cho ngươi tin tức, vui chưa?" Tề Ký: "..."1 Hắn cảm thấy từ sau khi hắn trưởng thành, chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như lúc này, đến nỗi dường như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, sau đó lại lần nữa dựng lên, trở nên hoàn toàn thay đổi. Hắn há to miệng, không tự chủ xoay cổ từ trái qua phải, ánh mắt chuyển động theo con đường con ngựa của Bạch Diệc Lăng tiến lên. Hắn rõ ràng nhìn thấy, vừa nãy Bạch Chỉ huy sứ đưa tay xoa xoa lông mềm trên đầu hồ ly, tiểu hồ ly còn nheo mắt lại, thân mật dùng tai nhọn cọ cọ tay Bạch Diệc Lăng... Đây là, anh tuấn tiêu sái vô cùng tôn quý mãi mãi uy phong kiêu ngạo đến cả Hoàng Thượng cũng không sợ, Hoài Vương Điện hạ??? Một cái tay đưa qua, nâng cằm Tề Ký lên, khép miệng hắn lại, Tề Ký ưu thương cắn trúng đầu lưỡi mình, thiếu chút nữa chảy xuống một giọt nước mắt nam nhi. Đau, đây không phải là nằm mơ. A, nhân sinh tàn khốc biết bao! "Thượng đại ca!" Hắn kích động hỏi: "Điện hạ đây là sao???!!!" Thượng Kiêu thâm trầm đáp: "Có lẽ, y tìm được lạc thú làm hồ ly rồi."1 Dứt lời, hắn ta liếc đồng liêu mình một cái: "Ngươi không nên té xỉu ở chỗ này, sẽ tổn hại đến hình tượng Vương phủ... Điện hạ đã rất mất thể diện, chúng ta thật sự không còn mặt để vứt nữa đâu."1 Tề Ký tuyệt vọng: "Làm sao bây giờ?" Thượng Kiêu nhìn phương hướng vừa nãy một chút, Bạch Diệc Lăng đã sớm không còn bóng dáng, hắn ta rất nhanh đưa ra quyết định: "Đi vào trước rồi nói." Bạch Diệc Lăng không biết mình vừa lên sàn đã gián tiếp làm cho một vị thị vệ thống lĩnh suy sụp tinh thần, hắn đến vườn mai, nhấc hồ ly lên, nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Bạch Diệc Lăng không xa lạ gì với vườn mai này. Lúc hắn đi tham gia tiệc rượu thậm chí còn có vị trí riêng của mình. Khi đó hắn mới vừa ra khỏi Ám vệ ti chưa được mấy năm, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không biết đến tranh chấp thế lực trong triều, đảng phái khác nhau, hắn chỉ cảm thấy Lục Khải đối xử tốt với hắn nên muốn chân thành hồi báo, bởi vậy quan hệ hai người hài hòa được một đoạn thời gian, không ít người đều biết, Lâm Chương Vương đối với Bạch Lục đội là thưởng thức có thừa, đặc biệt coi trọng. Loại tiệc rượu này hiển nhiên người phủ Vĩnh Định Hầu cũng sẽ ra trận, lúc đó Bạch Diệc Lăng lộ rõ quật cường, sống chết không chịu ngồi chung một chỗ với bọn họ, Lục Khải mới dặn dò hạ nhân, đặt một cái ghế bên cạnh mình cho hắn. Bây giờ ngẫm lại, nếu như khi đó hắn nguyện ý giữ gìn mối quan hệ với phủ Vĩnh Định Hầu, như vậy Lục Khải sẽ xem hắn là công cụ để móc nối thế lực Hầu phủ, nhưng bởi vì hắn không muốn lựa chọn như vậy, cho nên cuối cùng bị lưu tại Trạch An vệ như trước. Hai loại kết quả, rất khó nói loại nào sẽ tốt hơn. Sau đó hắn từ từ lớn lên, cũng thấy rõ rất nhiều việc, bởi vì không ủng hộ cách làm của Lục Khải, không muốn bị người ta phân vào phe phái Lâm Chương Vương, cho nên lên kế hoạch xa cách hắn ta, rồi mới có sự kiện người xuyên việt xuyên qua sửa chữa cốt truyện, quan hệ giữa Bạch Diệc Lăng và Lục Khải hoàn toàn tan vỡ. Cho nên thói quen Lục Khải bảo lưu chỗ ngồi cho hắn vẫn luôn kéo dài đến nhã yến tại vườn mai một năm trước còn chưa thay đổi, hạ nhân trong vườn mai xa xa nhìn thấy Bạch Diệc Lăng xuống ngựa, trong lòng cũng không khỏi nói thầm. Bình thường bọn họ đều dựa vào việc xem sắc mặt người khác mà sống, chủ tử nhà mình lúc trước coi trọng ai, sau này lại chán ghét ai, tất cả mọi người đều thấy rõ rõ ràng ràng, nhưng bây giờ lại khiến người ta có chút không rõ. Tại sao chủ nhân còn có thể giống như những năm qua, theo lệ thường mời Bạch Chỉ huy sứ tham gia nhã yến vườn mai? Để nhục nhã? Tình cũ khó quên? Cho nên bọn họ cần phải nhiệt tình chút, hay là không để ý tới hắn? Bọn hạ nhân người nào người nấy bày tỏ thật là quá làm khó người, không thể làm gì khác hơn là giữ thái độ không lạnh không nóng, nghiêm mặt nghênh đón, kéo ngựa dẫn đường cho Bạch Diệc Lăng. Bạch Diệc Lăng biết trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, cười cho qua chuyện, trực tiếp mang theo Lục Dữ đi vào bên trong. Dọc theo đường đi chỉ thấy mái cong trùng điệp, hoa mai nở rộ, hai bên đường được ngọc thạch lát thành, còn có ôn tuyền trong suốt, giữa mùa đông tỏa ra từng trận sương trắng, làm cho không khí cũng không còn cảm giác lạnh như băng. Con đường này Bạch Diệc Lăng sớm đã không thể quen thuộc hơn được nữa, hắn một đường đi tới, mắt nhìn thẳng như trước, đi theo tỳ nữ dẫn đường tiến vào phòng khách chuyên môn thưởng mai. Hắn đến không tính là sớm, trong hoa thính* đã có không ít người ngồi, lúc này chưa chính thức khai tiệc, trước mặt các tân khách bày một ít trái cây tươi mùa hè, đang vui vẻ bàn luận chuyện ngắm hoa. Lục Khải ngồi ở chủ vị, mà trên vị trí hàng năm vốn là của Bạch Diệc Lăng, thình lình lại là Lưu Bột đang ngồi. (*) Đã giải thích ở chương 3, là phòng tiếp khách ở ngoài hành lang trong những căn nhà kiểu cổ Sau khi Bạch Diệc Lăng vào cửa vừa vặn đụng phải một nhà Nhạc An Quận vương, bởi vì hai bên hàn huyên vài câu, người trong thính nghe tiếng nhìn sang. Thân hình Bạch Diệc Lăng cao gầy, phong thái lại thực sự xuất chúng, đứng ở chỗ nào cũng phảng phất hạc trong bầy gà, mọi người thấy hắn, không khỏi quay đầu lại nhìn Lưu Bột chiếm vị trí của hắn một cái, lập tức trở nên hưng phấn. Người người đều biết gần đây quan hệ giữa Lục Khải và Lưu Bột rất ám muội, mà số người biết quan hệ chân chính giữa hắn ta và Bạch Diệc Lăng cũng không nhiều, mắt thấy hiện tại Lâm Chương Vương thế mà cho phép Lưu Bột chiếm chỗ ngồi của Bạch Diệc Lăng, đều có chút tò mò tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Mọi người làm bộ chuyện trò vui vẻ, kì thực ai cũng bí mật quan sát, còn ba người bị bọn họ quan sát lại dường như không phát hiện, Lục Khải đang thấp giọng nói đùa với Lưu Bột, Bạch Diệc Lăng thì lại tự nhiên xoay chân một cái, đi tới ngồi xuống một vị trí trống khác, mỉm cười chào hỏi người bên cạnh. Thái độ hắn thản nhiên như vậy làm cho những người xem náo nhiệt mất hứng nhưng cũng nhiều hơn mấy phần bội phục. Bạch Diệc Lăng đầy mặt tươi cười, biểu hiện không chút nào coi chỗ ngồi kia là một chuyện đáng để tâm, so sánh với bộ dáng nói chuyện lấy lòng Lục Khải của Lưu Bột, đã thể hiện rõ ai cao ai thấp. Dù sao ai ai cũng bội phục người có bản lĩnh thật sự, lúc trước Bạch Diệc Lăng được Lục Khải coi trọng, là vì tuy hắn nhỏ tuổi nhưng năng lực xuất chúng, cộng với việc lập được công trong mấy vụ án lớn, mới có thể thông thuận làm quan, lên chức cực nhanh. Còn Lưu Bột, hoàn toàn không có công lao gì để kể, chẳng qua chỉ là công tử ca quen sống trong nhung lụa mà thôi. Muốn nói nguyên nhân Lâm Chương Vương coi trọng gã, thứ nhất là vì e ngại phủ Lưu đại tướng quân, thứ hai là nhắm vào khuôn mặt thanh tú tuấn tú kia của Lưu Bột, loại nào cũng không đem ra khoe khoang được. "Chỉ là một vị trí mà thôi, đưa cái này cho Lưu công tử vui vẻ, phỏng chừng Bạch Chỉ huy sứ người ta căn bản cũng không thèm vào." "Ngươi xem... trang phục Lưu Bột mặc, cử chỉ thần thái, có phải có chút tương tự với Bạch đại nhân không? Sao ta nhớ trước đây hắn không phải như thế..." "Suỵt! Nhỏ giọng chút, lời này không thể nói lung tung được!" Tấn Quốc thịnh hành nam phong, nam tử yêu nhau vốn dĩ là chuyện bình thường, trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ kiểu nào cũng có. Có điều bọn họ đại khái không biết, Lục Khải nhìn như đang nói chuyện vui vẻ, trên thực tế khóe mắt đã quét qua lại Bạch Diệc Lăng vài lần. Hắn ta thấy Bạch Diệc Lăng thật sự không hề để bụng, nhất thời một luồng buồn bực dâng lên, đặt ly rượu lên trên mặt bàn.2 Lực độ lần này hơi lớn, đế ly va chạm mặt bàn phát ra một tiếng vang trầm thấp, khiến cho người xung quanh vội vã quay đầu nhìn. Lục Khải ý thức được sự thất thố của mình, giương khóe môi che giấu, cố ý làm vẻ mặt vờ như tức giận, cười mắng: "Hoài Vương đâu? Tại sao còn chưa tới! Tiểu tử này làm việc luôn tản mạn như vậy, còn bắt mọi người chờ một mình nó, thật là kỳ cục!" Nhị hoàng tử Lục Trình lên tiếng: "Khi ta tới rõ ràng có nhìn thấy xe ngựa của ngũ đệ, chi bằng phái một người đi tìm xem sao?" Tứ hoàng tử Lục Hiệp cười như không cười nói: "Ngũ đệ chính là như vậy, nhị ca ngươi tìm cũng phí công thôi. Hoàng thúc, khỏi chờ hắn, chúng ta mà còn không bắt đầu, e rằng đói bụng đến sang năm cũng không thấy được bóng dáng của hắn đâu." Toàn Kinh đô ai ai cũng biết, Hoài Vương Điện hạ là cái loại tính tình này, mặt mũi ai cũng không mua, cho dù tiệc rượu này là do trong cung lo liệu, y mà không vui, không nói câu nào cũng không thèm xuất hiện. Song lời này cũng chỉ có hoàng tử long tôn như Lâm Chương Vương hay Dịch Vương mới dám nói, người khác dù có bị y tỏ thái độ, cũng không dám nói nửa chữ "không". Lục Khải nở nụ cười, nói: "Cũng đúng, vậy thì khai tiệc đi." Ai cũng không chú ý tới, trong lúc bọn họ nói chuyện, tiểu hồ ly trong tay Bạch Diệc Lăng đã biến đâu mất. Vừa nãy Lục Dữ làm như không thấy hai tên thuộc hạ số khổ kia, giả làm một con thú cưng thật sự, ngông nghênh tiến vào ngồi cùng Bạch Diệc Lăng. Y ân cần dùng đầu nhỏ đẩy ấm trà rót ra một chén trà nóng, rồi đẩy mâm đựng trái cây tới, còn dùng móng vuốt nhỏ lột một trái cam và một đĩa hạt dẻ.1 Bạch Diệc Lăng nể mặt ăn một chút, lúc này tiểu hồ ly mới chạy mấy vòng trên bàn, biểu thị muốn rời đi một chút. Hoài Vương Điện hạ một người chơi hai nick* cũng rất không dễ dàng, may là Bạch Diệc Lăng biết nhóc hồ ly này tới lui tự nhiên, rất thông minh, cũng không coi y như thú cưng bình thường, gật đầu một cái.2 (*) Tác giả ghi vậy chớ editor hong có chế đâu à =))))) Sau khi tiểu hồ ly rời đi, ánh mắt hắn bất động thanh sắc thoáng quét sang chỗ chếch mình một chút ở đối diện, chính là vị trí của phủ Vĩnh Định Hầu. Lúc này Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi và nhị công tử Tạ Tỉ đều không ở Kinh đô, Hầu phu nhân không trình diện, người đến chỉ có một mình Tạ Phàn. Giờ khắc này, gã ta trông có chút tâm thần không yên, thi thoảng lại nhìn ra ngoài, trong thần sắc hưng phấn xen lẫn mấy phần căng thẳng —— Tạ Phàn còn không biết Trương Minh mà mình dùng số tiền lớn thu mua đã bị Bạch Diệc Lăng dọa cho sợ vỡ mật, cái gì cũng khai hết, hiện tại hơn phân nửa cũng đang đợi thực hiện "âm mưu" với gã. Bạch Diệc Lăng âm thầm cười, vừa nhìn màn biểu diễn trong hoa thính, vừa chờ đợi Hàn tiên sinh trong truyền thuyết xuất hiện.