Thấy tiểu hồ ly hẳn đã nghe hiểu lời của mình, Bạch Diệc Lăng bất giác mỉm cười, cúi người xuống nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của y một cái, sau đó phủ thêm quần áo của Lục Khải, hít sâu một hơi, vọt ra ngoài hòn non bộ.
Đối với loại chuyện này hắn tràn đầy kinh nghiệm, đi ra ngoài vờn trước mặt bọn thích khách hai vòng, sau đó chạy tới chỗ vắng người, quả nhiên nghe thấy phía sau có mấy người hô "Đuổi theo", bên hòn non bộ kia ngay lập tức trống không, bọn thích khách đã vội vã đuổi theo Bạch Diệc Lăng.+
Tuy rằng tình thế không ổn, nhưng thực ra không nghiêm trọng đến mức một đi không trở lại như Lục Khải não bổ, Bạch Diệc Lăng cứu hắn ta, không vì chịu chết, chỉ vì cầu sinh.
Trên người hắn trói buộc với hệ thống, chỉ muốn thế giới này không sụp đổ, những vết thương thế này cũng có thể dùng các loại linh dược mà cửa hàng của hệ thống bán ra để chữa trị, cùng lắm là tiêu hao một ít tích phân thôi —— dù sao vừa nãy Lục Khải cũng cho không ít, đợt này không uổng.
Chỉ là tuy rằng không hoảng hốt, nhưng tình thế trước mắt lại làm cho hắn càng chạy càng nghi ngờ không thôi, Phong Thủy Tà Độ lần này thực sự xuất động không ít người, hơn nữa đều là cao thủ, chạy hai vòng đã đụng phải vài cái, có lẽ là mai phục tại vườn mai đã lâu.
Bạch Diệc Lăng dựa vào kinh nghiệm giao thủ với bọn chúng trước đây, hoàn toàn có thể khẳng định những kẻ này xác thực đều là người của Phong Thủy Tà Độ, không phải giả mạo, rốt cuộc là tình báo hay hứa hẹn như thế nào, mới đáng cho bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng như vậy?
Hắn chạy tới chạy lui trong vườn mai, trì hoãn không ít thời gian, mơ hồ có thể nhìn ra, tuy rằng đối phương hung ác nhưng dù gì cũng còn giữ lại một chút đạo đức, trong vườn mai chỉ tìm hoàng tộc Lục thị, không trắng trợn tàn sát người không liên quan.
Bước chân Bạch Diệc Lăng nhẹ như lông hồng, tận lực chọn nơi không người qua lại.
Bọn thích khách chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh lướt trái lướt phải dọc theo các căn phòng, thất thường vô định, mỗi khi chúng cảm thấy không bắt giữ nổi và muốn từ bỏ, hắn lại thả chậm tốc độ, dụ bọn chúng tiếp tục truy đuổi.
Bạch Diệc Lăng dẫn những người này chạy một trận, cảm thấy cũng đến lúc rồi, vì vậy đột ngột tăng nhanh tốc độ, chạy như bay vào trong một khoảng sân không có ai.
Vườn mai vốn nằm ở ngoại ô Kinh đô, tương đối hoang vắng, hắn biết cách không xa bên ngoài tường viện là một vùng núi lớn, chỉ cần tiến vào núi, địa hình quanh co phức tạp, thoát khỏi những thích khách này dễ như trở bàn tay.
Nhưng điều khiến Bạch Diệc Lăng không nghĩ tới chính là, khi hắn vừa nhảy từ trên đầu tường xuống, trước mặt bỗng nhiên vút một tiếng, ngay sau đó hai mũi tên vèo vèo bắn ra, nhắm thẳng vào mặt hắn.
Ngay thời khắc nguy cấp, phản ứng bản năng rất quan trọng, mũi chân Bạch Diệc Lăng dùng sức, thân hình lướt nhẹ qua bên cạnh, lộn một vòng trên không, hai mũi tên khác nhắm mặt của hắn bay tới.
"Choang" một tiếng vang sắc bén, hàn quang trong tay hắn bắn ra bốn phía, đao đã ra khỏi vỏ.
Đầy trời tên bắn như mưa, che trời lấp đất mà đến, có lẽ thích khách biết chỗ sân này là nơi sẽ đi qua trên đường chạy trốn, sớm bố trí mai phục ở đây, Bạch Diệc Lăng cứ vậy đâm đầu xông thẳng đến, vừa vặn tự chui đầu vào rọ.
Bạch Diệc Lăng cười lạnh một tiếng, đơn giản cũng không rời đi nữa, tay áo phất một cái, ánh bạc như lụa trắng, kình khí quét ngang, đã có mấy mũi tên bị phản chấn trở lại.
Hắn than nhẹ: "Các vị muốn giữ ta lại làm khách, chỉ sợ là phải trả giá một chút rồi."
Trả lời hắn là vô số mũi tên bay tới.
Chiêu thức của Bạch Diệc Lăng xưa nay lấy công làm chủ, nhưng chỉ có thể đả thương kẻ địch chứ không thể tự bảo vệ được mình, mắt thấy có một mũi tên sắp đâm vào vai hắn, phía sau đột nhiên có một đôi tay duỗi ra, trực tiếp siết lấy eo hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực.
Ngực cùng lưng dán vào nhau, khí tức ấm áp kề bên má, như thể những nguy hiểm đã lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài, không có chút kẽ hở nào để xâm nhập.
Có một loại cảm giác... quen thuộc mà xa lạ.
Không chỉ Bạch Diệc Lăng ngơ ngác, ngay cả người của Phong Thủy Tà Độ cũng bị người đột nhiên xuất hiện giúp đỡ dọa cho hết hồn, chần chờ một thoáng, người vừa tới vung tay lên, không biết là dùng ám khí gì, một vệt sáng xuất hiện giữa không trung vang lên âm thanh lạnh lẽo, bức lui kẻ địch, y nhân cơ hội mang Bạch Diệc Lăng nhảy ra bên ngoài tường viện.
Hai người chạy về phía trước một đoạn, không nghe thấy tiếng truy binh phía sau, Bạch Diệc Lăng lại cảm thấy trên tay ẩm ướt dính nhớp, là máu tươi của đối phương.
Hắn dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía người vừa cản một mũi tên cho mình.
Người trước mắt mặt mày anh tú, bản thân mang theo một luồng thần thái sáng láng của thanh niên, chỉ là lúc này đôi môi trắng bệch, trông khí sắc có vẻ không tốt.
Chính là Lục Dữ.
Nhìn thấy là người này, Bạch Diệc Lăng thực sự rất ngoài ý muốn, hắn kinh ngạc nhướn mày, Lục Dữ đã hỏi: "Lúc nãy ngươi không bị thương chứ?"
Trong giọng nói của y mang theo thân thiết một cách tự nhiên, như thể cản mũi tên cho Bạch Diệc Lăng và quan tâm hắn đều là chuyện thường tình.
Bạch Diệc Lăng bị kinh ngạc quá nhiều, nhất thời không biết nên hỏi lại y cái gì, trong lúc vội vàng chỉ biết đạp lại bằng hai chữ: "Không có."
Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, một tên thích khách đang đuổi theo sau. Nếu như chỉ có một mình Bạch Diệc Lăng, nghênh địch hoặc chạy trốn, chuyện gì cũng dễ dàng, nhưng bây giờ hắn biết Lục Dữ bị thương, bận tâm y nên hơi do dự một chút, kẻ địch đã đến trước mắt.
Trong chớp mắt, trong lòng Bạch Diệc Lăng đã có chủ ý, đè tay lên chuôi đao, cũng không lui lại mà phi thân lao về phía đối phương. Chói lọi như tuyết, lưỡi đao chém xuống, ngực đối phương nhất thời thêm một đường máu.
Kẻ kia rống lên một tiếng, Bạch Diệc Lăng lại âm thầm cảm thấy đáng tiếc —— chỉ cần sâu hơn một tấc thì người này đã xong đời, đến lúc đó thì có thể...
Ý nghĩ này vừa chợt lóe, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió đầy khí thế, thích khách đã đuổi theo sau. Bạch Diệc Lăng hơi suy nghĩ, cũng không nhiều lời với Lục Dữ, không những không vội vàng chạy trốn mà trái lại còn tiến lên nghênh tiếp.
Hắn bay người lên, một tay nắm chặt cương ngựa, đồng thời ánh đao nhanh như chớp giật, đón đầu đánh xuống người trên ngựa, đối phương bị một đao của hắn đẩy lăn xuống đất, Bạch Diệc Lăng nhân cơ hội dùng sức nơi cánh tay, xoay người lên ngựa.
Hắn giết người đoạt ngựa dứt khoát lưu loát, cơ hồ đều chỉ là chuyện trong nháy mắt, bọn thích khách phía sau kinh hãi cực kỳ, mãi đến tận khi Bạch Diệc Lăng đã ngồi vững vàng, bọn chúng mới phản ứng được, nhất thời tiếng xé gió nổi lên bốn phía, mũi tên loạn xạ bắn tới từ phía sau.
Bạch Diệc Lăng cướp được ngựa cũng không ham chiến nữa, khom người phi ngựa về chỗ Lục Dữ mới vừa đứng, muốn mang y cùng rời đi.
Kết quả vừa nhìn mới phát hiện, người vậy mà đã không còn, thời khắc hắn thoáng ngẩn ra, phía sau đã vô thanh vô tức* nhiều hơn một người!
(*) Không có âm thanh, không có hơi thở
Dựa vào năng lực của hắn, thế mà lại không phát hiện đối phương vô thanh vô tức nhảy lên lưng ngựa như thế nào, nhất thời cảnh giác dâng lên, một ánh kiếm đã đột ngột tràn ra từ trong tay người kia, kiếm khí dày đậm, lại như thiên phong hải vũ*, theo sau những tiếng vun vút, lưới tên đằng sau đã hóa thành bột mịn, rào rào rớt xuống.
(*) Miêu tả gió cực lớn
Uy thế của một kiếm này quả thực là kinh thế hãi tục, vượt lên trên khả năng của người thường, thích khách cầm cung trong tay trợn mắt ngoác mồm, trong lúc nhất thời quên luôn nhặt kiếm.
Lục Dữ ném đi binh khí lúc nãy nhặt được trên đất, Bạch Diệc Lăng nhấc dây cương, tuấn mã chở hai người phóng như điên.
Bạch Diệc Lăng không nghĩ tới nhìn Lục Dữ là một bộ dáng công tử ca quen sống trong nhung lụa mà lại ra tay ác liệt đến vậy, hắn hơi hơi nghiêng đầu, muốn hỏi đối phương vết thương do mũi tên lúc trước thế nào rồi, vừa vặn nghe thấy Lục Dữ trầm giọng mở miệng:
"Vừa nãy tốc độ của ngươi chỉ cần hơi chậm hơn một chút, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng. Quá mạo hiểm."
Bạch Diệc Lăng ngẩn ra, Lục Dữ thốt ra câu nói này xong hình như cũng ý thức được giọng điệu mình quá thân thiết, dừng một chút mới nói bằng giọng như bình thường: "Lúc đó tình huống khẩn cấp, thân thủ Bạch Chỉ huy sứ vẫn tốt như vậy, lời nhắc nhở của ta kỳ thực cũng dư thừa. Nhưng bất luận làm sao, điều đầu tiên cần bận tâm cũng nên là an nguy của mình."
Giọng nói của y ôn hòa, dùng từ cũng vô cùng châm chước, nhưng thực ra Bạch Diệc Lăng cũng sẽ không vì câu nhắc nhở thiện ý này mà tức giận, chỉ là hắn có chút đau đầu —— có vẻ như mình nợ ân tình Lục Dữ càng ngày càng nhiều, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn không rõ trong lòng đối phương đến cùng đang nghĩ cái gì.
Trên đời khó trả nhất chính là ân tình, mọi việc đều nên dựa vào bản thân mới càng bớt lo, có vết xe đổ Lục Khải rồi, kỳ thực hắn rất không muốn sẽ có bất kỳ liên quan gì với người Lục gia nữa.
Bạch Diệc Lăng bỏ qua lời Lục Dữ nói, vội vã hỏi: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Mũi tên Lục Dữ chắn cho Bạch Diệc Lăng trong vườn mai trúng vào bên vai phải, lúc nãy ra tay nên chảy ra không ít máu, y nghe Bạch Diệc Lăng quan tâm, thần sắc cuối cùng cũng hoà hoãn lại, trong mắt xẹt qua một vệt ấm áp: "Còn ổn."
Bọn họ rẽ trái quẹo phải, đã kéo ra một khoảng cách với đám thích khách, Bạch Diệc Lăng hơi suy tư trong chốc lát, ra quyết định: "Cho dù thế nào thì vết thương cũng phải xử lý sớm mới được —— đi theo ta."
Hai người vòng qua một đoạn đường sau đó xuống ngựa, vết thương của Lục Dữ không ảnh hưởng việc đi đường, cùng Bạch Diệc Lăng vòng về sơn đạo, băng qua một khu rừng mai thiên nhiên khác, cuối đường còn có một toà tiểu viện ẩn nấp giữa khe núi.
Bạch Diệc Lăng giải thích ngắn gọn: "Nơi này vốn là một trụ sở bí mật của Trạch An vệ, sau này đã bị phế bỏ. Tuy rằng không có nhân thủ nào, nhưng thích khách hẳn là tạm thời sẽ không tìm được nơi này, trước tiên chúng ta tránh một chút, viện binh cũng sắp đến rồi."
Lục Dữ gật đầu, sau đó hai người đi vào, trong tiểu viện vẫn còn mấy hạ nhân, Bạch Diệc Lăng đều đã quen thuộc với bọn họ, trực tiếp phân phó: "Chuẩn bị kỹ càng thuốc trị thương và nước nóng, lại tìm người từ xa quan sát tình huống bên vườn mai của Lâm Chương Vương. Không nên tới gần, an toàn là số một."
Người kia là một nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, cũng không lắm miệng dò hỏi, đáp một tiếng rồi đi ngay.
Bạch Diệc Lăng dẫn Lục Dữ vào phòng, muốn xem vết thương của y, Lục Dữ cười nói: "Phần tên lộ ra ngoài vướng víu nên ta rút ra rồi, đầu mũi tên ở chỗ năm tấc dưới vai phải, rất đau, không độc."
Bạch Diệc Lăng để Lục Dữ nằm trên giường, xem vết thương của y, phát hiện vị trí đối phương nói tới đã thấm đẫm vết máu đỏ sậm, bởi vì trời còn lạnh, y trúng tên đã một khoảng thời gian, lúc này vết máu đã đông lại. Phần thân của mũi tên lộ ra ngoài quả nhiên đã bị bẻ đi.
Không ngờ rằng với bộ dáng quen sống trong nhung lụa của Lục Dữ, khi nhắc đến thương thế mà khẩu khí lại rất bình thường, Bạch Diệc Lăng vừa nghĩ tới mũi tên này là vì y chắn cho mình, trong lòng cũng băn khoăn, tìm một cây chủy thủ*, cắt quần áo bị máu dính vào da thịt ra.
(*)
Hắn nói: "Xin Điện hạ kiên nhẫn một chút, ta sẽ cạy đầu mũi tên ra
Hắn nói: "Xin Điện hạ kiên nhẫn một chút, ta sẽ cạy đầu mũi tên ra."
Xử lý loại vết thương này đối với hắn mà nói đã quen việc dễ làm, Bạch Diệc Lăng dùng khăn mặt nhúng nước nóng lau đi vết máu, ấn các huyệt đạo xung quanh miệng vết thương để cầm máu, sau đó ghim dao vào thịt, nhẹ nhàng xoay tròn, khoét đầu mũi tên ra.
Nơi này không có thuốc tê, hắn thấy Lục Dữ không lên tiếng cũng không nhúc nhích, thầm nghĩ này vị cũng thật kiên cường, không sợ đau một chút nào.
Kỳ thực Lục Dữ cũng không phải không sợ đau, y đã trực tiếp dùng lưng đỡ giúp Bạch Diệc Lăng lần này, mũi tên cắm rất sâu vào thịt, lúc khoét ra khó tránh khỏi phải cắt phần da thịt gần đó ra.
Nhưng vì người xử lý miệng vết thương cho y là Bạch Diệc Lăng. Động tác hắn dứt khoát thành thạo, làm Lục Dữ không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, đối phương cũng là như thế này, ôm tiểu hồ ly từ trên nền tuyết lên, lau sạch máu tươi dính trên lông, rồi bôi lên thuốc mỡ.
Thời gian tựa như trùng điệp, lại tựa như tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, khiến lòng người ào ào tuôn ra một dòng nước ấm, chỉ cảm thấy ấm áp mà lại chân thật. Đôi mắt Lục Dữ cong cong, vẫn không động đậy mà nằm úp sấp trên gối, tùy ý để Bạch Diệc Lăng mân mê sau lưng mình.
Bạch Diệc Lăng xử lý vết thương xong, rửa đi vết máu trên tay, nói: "Điện hạ, thương thế của ngươi vừa bôi thuốc, nếu như rách ra thì không tốt. Chuyện thích khách đã có người đi tìm viện binh giải quyết, chi bằng trước mắt ngươi cứ ở đây tĩnh dưỡng nhé?"
Lục Dữ nói: "Được thôi, đa tạ."
Đối với các loại hành vi của y, trong lòng Bạch Diệc Lăng đều có nghi hoặc, lại không tiện bám theo hỏi khi người ta còn đang bị thương, thở dài nói: "Không, hẳn là ta phải cảm ơn Điện hạ chắn mũi tên kia giúp ta. Ngươi nghỉ ngơi đi, thần không quấy rầy."
Trên mặt Lục Dữ nghiêm nghị, gật gật đầu, nhưng trong lòng thì đang cười.
Ngươi nên nhớ kỹ bản vương một chút biết chưa, có câu cảm ơn như thế, lại chắn thêm mười cái tám cái nữa cũng chẳng hề gì.
Y đắc ý nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy ngoài sân có động tĩnh, hình như là Bạch Diệc Lăng đi ra ngoài.
Lục Dữ chỉ lo hắn nghĩ không thông, muốn trở về xem tình huống Lục Khải, lập tức lên tinh thần.
Y nghiêng tai lắng nghe hạ nhân ở ngoài sân nói: "... Hộ vệ của Lâm Chương Vương đã tìm tới viện quân, phần lớn người đều đã chuyển đến chỗ an toàn. Chỉ là hiện tại vừa đổ tuyết lớn, sợ là tuyết sẽ rơi đến tận tối, bằng không ngài và Hoài Vương Điện hạ chờ ngày mai trời sáng hẵng xuống núi?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Trên người y có thương tích, như vậy cũng được... Ngươi tìm người đi báo tin, tránh cho Bệ hạ khỏi lo lắng Hoài Vương. Bây giờ ta muốn ra ngoài tìm một bằng hữu."
Quả nhiên mà!
Trong lòng Lục Dữ nhất thời có chút đắng. Kỳ thực vào khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Diệc Lăng thiếu chút nữa trúng tên, trong lòng y ngoại trừ lo lắng còn có tức giận, giận người này không biết yêu quý bản thân, tính tình còn bướng bỉnh không thôi —— vì loại người như Lục Khải mà trả giá nhiều như vậy, có đáng không?
Chỉ là y không có tư cách đi chỉ trích hành động của Bạch Diệc Lăng, bực bội cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Nhưng bây giờ dầu gì mình cũng đã giúp hắn cản một mũi tên, ngăn hắn đừng làm điều gì ngớ ngẩn, hẳn là có chút tư cách chứ ha?
Lục Dữ nghĩ như vậy, liền muốn đứng dậy, rồi lại nghe hạ nhân khuyên một câu: "Bên ngoài nguy hiểm, bằng hữu của Lục gia chưa chắc không thể tự vệ, nói không chừng đã ẩn nấp rồi? Sợ là bên ngoài còn có thích khách lẩn trốn, kính xin ngài trước tiên hãy cứ tránh đầu sóng ngọn gió đi ạ."
Bạch Diệc Lăng lại cười: "Ta không phải muốn tìm người, là một con tiểu hồ ly, có lẽ nó không đi xa lắm đâu."
Không nghĩ tới hắn còn băn khoăn vụ này, Lục Dữ ngơ ngẩn, trong nháy mắt trái tim chấn động không kịp đề phòng.
【 Tích phân: +50. 】
Bạch Diệc Lăng vốn sắp ra ngoài, nghe thấy tiếng nhắc nhở mới hơi kinh ngạc, hắn nhìn quanh bốn phía, gọi: "Tiểu hồ ly, ngươi ở đâu?"
Vui vẻ đầy trong đầu Lục Dữ thoáng chốc biến thành hoảng loạn.
Xong rồi xong rồi xong rồi, hắn muốn tìm hồ ly, không tìm được chắc chắn không yên lòng, bây giờ kiếm đâu ra một con hồ ly cho hắn chứ!
Y nện lên giường hai cái, nghĩ ra một ý tưởng, vội vã vén chăn lên bước xuống, loanh quanh trong phòng một vòng, ôm cái ghế tròn trên mặt đất lên nhét vào ổ chăn, miễn cưỡng tạo ra được một cái hình người, rồi mới lập tức biến thành hồ ly.
Trong phòng có gương đồng, Lục Dữ chạy đến trước gương run run lông, xác định bộ lông mềm xù xù của mình đã đủ để che lại vết thương trên người, lúc này mới chấn hưng tinh thần, nhảy qua cửa sổ ra ngoài, vòng tới sân trước, ra vẻ vui tươi hoạt bát vội vàng chạy tới trước mặt Bạch Diệc Lăng.1
Bạch Diệc Lăng nhìn thấy y cũng rất vui vẻ: "Thật tốt quá, ngươi quả nhiên lanh lợi, ta vốn đang lo lắng bọn thích khách bắt ngươi nướng ăn mất rồi."
Lục Dữ biết Bạch Diệc Lăng thích cái dạng gì, đã bán manh bán đến không còn chút áp lực nào, lắc lắc đuôi, thoáng ngẩng đầu như là đang nói, "Làm sao có thể chứ!"
Bạch Diệc Lăng xoa xoa lỗ tai tiểu hồ ly, ôm y lên, mang vào gian phòng kế phòng Lục Dữ để nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Bạch Diệc Lăng chống tay ngồi bên bàn, Lục Dữ nằm úp sấp ở trên bàn cùng hắn, thấy đối phương thật lâu không nói lời nào, liền dụi dụi tay hắn.
Bạch Diệc Lăng trầm ngâm: "Ta đang suy nghĩ một chuyện, cũng không biết Lâm Chương Vương hiện tại đã thoát hiểm chưa."
Sau khi thu nhỏ vóc dáng, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể tùy hứng, cái đuôi hồ ly bông xù không kiên nhẫn đập lên bàn một cái.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta không nên cứu hắn có đúng không?"
Trong lòng Lục Dữ yên lặng gật đầu.
"Kỳ thực ta cũng không muốn lại nhúng tay vào chuyện của hắn, nhưng không thể hoàn toàn để qua một bên, còn bởi vì vậy mà thiếu nợ Hoài Vương một ân huệ lớn, thật là sầu."
Bạch Diệc Lăng thở dài: "Cũng không biết tại sao y lại làm như vậy, hình như thật sự không có ác ý với ta, lẽ nào y biết sự việc ám sát không phải là ta làm? Nhưng như vậy khác với nguyên tác nhiều quá..."
Hắn một lần nữa trở lại thế giới này, trong lòng có quá nhiều tâm sự lại không thể nói ra, tùy tiện nói thầm hai câu với hồ ly cũng coi như giảm áp lực, không ngờ con hồ ly này nghe rất nghiêm túc, còn âm thầm suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn.
Lục Dữ đang tập trung cân nhắc, thình lình lại nghe thấy Bạch Diệc Lăng nói ra một câu làm cho y hết hồn hết vía:
"Cũng không biết thương thế Hoài Vương ra sao rồi, đã ăn cơm tối chưa, chúng ta cùng đi xem hắn một chút ha?"
Lông toàn thân Lục Dữ đều bị dọa cho xù lên, dưới tình thế cấp bách y không kịp nghĩ ngợi đã nghiêng người ngã xuống bàn, nghiêng bụng nhỏ duỗi chân ra, tỏ vẻ mình rất mệt, không muốn nhúc nhích.
—— lúc này Hoài Vương Điện hạ đã nắm giữ kỹ năng diễn xuất sau khi tự do chuyển đổi giữa người và thú, sử dụng ngôn ngữ tay chân để phát huy nghệ thuật trình diễn trong truyền thuyết đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Bạch Diệc Lăng liếc mắt nhìn y, tiện tay sờ sờ cái bụng xù lông, tay có chút lệch xuống dưới, đã sờ tới chỗ không nên sờ.5
Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên "A" một tiếng: "Lúc trước không có chú ý, ngươi là con đực nha."
Lục Dữ giật mình, lông toàn thân đều dựng lên, làm cho y nhìn qua tròn hơn không ít: "!!!"
May mà lông của y vốn là màu đỏ, nếu biến thành hình người lúc này thì cả mặt nhất định đã đỏ bừng, vội vã trở mình ngồi dậy, lảo đảo lui lại vài bước, xấu hổ muốn chui đầu xuống bàn, nai con trong lòng đã sắp nổi điên rồi, liều mạng chạy vòng vòng.
Bạch Diệc Lăng không nhịn được bật cười: "Ngươi còn rất có tôn nghiêm ha... Được được được, là lỗi của ta, lần tới sẽ không sờ loạn nữa."
Nếu tiểu hồ ly không muốn cùng hắn đi vấn an Hoài Vương Điện hạ, Bạch Diệc Lăng cũng không cưỡng cầu, rửa tay rồi một mình đi ra.
Trái tim thình thịch đập loạn của Lục Dữ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vừa ngẩng đầu đã thấy người này đi đến cửa, quả thực bị dọa sợ.
Y vội vàng bịch bịch bịch chạy về, vọt vào trong phòng biến thành Lục Dữ, xốc chăn lên kéo ghế tròn ra, bất chấp dơ sạch, đạp rơi giày rồi vươn mình lên giường, nhanh chóng dùng chăn che người lại.
Vừa làm xong tất cả những thứ này, cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ.
Lục Dữ chột dạ nhắm mắt lại, lừa gạt người trong lòng như thế khiến y có chút áy náy, dứt khoát giả bộ ngủ.
Bạch Diệc Lăng không được đáp lại, sợ y đã chết, đẩy cửa tiến vào xem thử, người trên giường hô hấp đều đều, hóa ra là đang ngủ.
Hắn suy nghĩ một chút, không quấy rối đối phương, rón rén đi vào, muốn đóng lại cửa sổ bên cạnh giường bị gió thổi mở ra, dự định qua một canh giờ nữa sẽ quay lại.
Kết quả là tại khoảnh khắc đóng lại cửa sổ, bàn tay đỡ khung cửa sổ của Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên dừng lại, hắn nheo mắt, từ trên đó lấy được một thứ, đặt trong tay quan sát.
Lục Dữ không nhìn thấy động tác của Bạch Diệc Lăng, chỉ cảm thấy hắn đứng đó cả buổi trời không biết đang suy nghĩ gì, lúc trong lòng thấp thỏm, đối phương đột nhiên đóng chặt cửa sổ, quay đầu đi ra ngoài.
Trực giác mách bảo Lục Dữ có chút không đúng, cố ý đợi trong phòng một hồi, xác định bước chân đối phương đã hoàn toàn đi xa, lúc này mới một lần nữa biến thành hồ ly, chạy về gian phòng của Bạch Diệc Lăng.
Liên tục đổi hai thân phận, còn không thể để người khác phát hiện, thực sự là mệt chết mà!
Bởi vì Lục Dữ mới vừa quan sát tình huống, đã trì hoãn một hồi, không đến gian phòng trước Bạch Diệc Lăng, trong lòng y âm thầm tự an ủi, động vật nhỏ vốn thích chạy tới chạy lui khắp nơi, vào cửa muộn chút cũng không hề gì.
Lục Dữ dùng đầu đẩy cửa ra, cọt kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra một khoảng nhỏ, y chen vào rồi dùng đuôi đóng cửa lại, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Diệc Lăng đang ngồi trước bàn đối diện cửa phòng, mặt đầy nghiêm túc nhìn mình.
Lục Dữ: "..." Hết hồn.3
Y nhận ra được nguy hiểm, dựng thẳng đuôi lên, kiễng móng vuốt, cẩn thận nhích từng bước về phía sau, ngay cả chóp đuôi cũng viết đầy mấy chữ nơm nớp lo sợ.
Bạch Diệc Lăng mặt trầm như nước, chậm rãi hỏi: "Hoài Vương Điện hạ, biến thành hồ ly chơi vui không?"2
Cái đuôi to vốn vì căng thẳng mà không ngừng đong đưa giữa không trung chợt cứng đờ, sau khi thẳng tắp dựng lên chốc lát, "phịch" một tiếng rớt xuống.