Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 44

Hệ thống nói: 【 Không, không có, xin, xin lỗi, uống chút rượu. 】

Bạch Diệc Lăng cảm thấy thập phần mới lạ: "Hệ thống các ngươi còn biết uống rượu sao? Mua hay là tự ủ?"

Hệ thống nói như bị đớt: 【 Mua, mua, một bình rượu 8 tích phân, mua 12 bình, không, không uống đủ, còn thừa 4 tích phân, mua thêm một bình giảm giá, uống uống uống xong rồi, liền, liền nói lắp. 】

Bạch Diệc Lăng: "..."

Hắn yên lặng tính nhẩm trong lòng, bỗng nhiên phát hiện hệ thống mua rượu tốn vừa đúng 100 tích phân —— cái con số này, rất là quen mắt.

Bạch Diệc Lăng âm thầm quyết định sau này không cho nó tiền tiêu vặt nữa.

Hắn hỏi: "Ngươi nói cốt truyện phụ là có ý gì? "Tình huynh đệ cảm động trời xanh", không phải là bắt ta kết bái huynh đệ với đám Lục Khải Lục Dữ Thịnh Tri Thịnh Đạc hết đâu hả?"1

Người khác thì thôi không sao, Lục Khải thì không thể được.

Hệ thống: 【 Đang khởi động cốt truyện phụ... khởi động cốt truyện phụ thất bại... 】

Bạch Diệc Lăng: "Ngươi cút đi tỉnh rượu đi!"

Hệ thống cuối cùng cũng không nói với hắn "tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa" là cái thứ gì, nhưng mà trước mắt Bạch Diệc Lăng cũng không có quá nhiều thời giờ cãi cọ với nó, hắn dẫn người đi theo Thịnh Tri, vội vàng chạy tới phủ Dịch Vương.

Kỳ thật đề nghị của Thịnh Tri rất chính xác, lúc này Lục Hiệp xảy ra chuyện, bị Lục Dữ một đường đưa về cung, phủ Dịch Vương chưa thấy chủ tử nhưng đã nhận được tin tức, sớm đã loạn tung lên. Nhìn thấy vị hoàng thân quốc thích Thịnh Tri này mang theo một đám người vào cửa, nói muốn điều tra gì đó, lập tức không ai muốn ngăn trở, cho y đi vào.

Phòng ngủ Lục Hiệp chưa được sửa sang lại, nghe nha hoàn nói, là từ sau khi Dịch Vương Điện hạ bị thích khách bắt đi ở vườn mai, thường xuyên gặp ác mộng bừng tỉnh, không muốn thân cận với người trong phủ, càng không cho phép hạ nhân tùy tiện quét tước phòng gã, bởi vậy trong phòng có chút hỗn độn.

Bạch Diệc Lăng dẫn người lật tung căn phòng vốn đã không được gọn gàng, lúc này bọn họ tới cực nhanh, chiếm tiên cơ, đối phương chưa biết thân phận mình đã bại lộ, ít nhất có nhiều manh mối chưa bị thủ tiêu.

Bọn họ phát hiện hai hình nhân dùng vải bố trắng quấn thành ở dưới nệm Lục Hiệp, một con ghi Lục Hiệp, một con khác thì bên trên dùng máu viết hai chữ "yêu đạo".

Thường Ngạn Bác cầm hình nhân bị kim đâm thành con nhím lăn qua lộn lại mà xem, hỏi Diêm Dương: "Đây là ai?"3

Diêm Dương đang dùng hai ngón tay ghét bỏ xách ra một cái tiết khố dính máu, đầu cũng không nâng, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt: "Không biết, hỏi Lục ca đi."

Thịnh Tri đi tới nhìn thoáng qua, nói: "Đây không phải là Hàn Quốc sư sao."

Thường Ngạn Bác hỏi: "Thịnh Thị lang, làm sao mà ngươi biết được?"

Thịnh Tri nói: "Dưới huyệt Thái Dương bên trái của hắn có một nốt ruồi đỏ, các ngươi nhìn xem trên người hình nhân này cũng có một cái điểm đỏ kìa."

Bọn họ nhìn thử, phát hiện đúng là như thế, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, Thường Ngạn Bác nói: "Thịnh Thị lang, ngươi giỏi thật đó."

Thịnh Tri cười chế nhạo: "Nhưng so với Chỉ huy sứ của các ngươi, vẫn là kém một chút hử?"

Thường Ngạn Bác cũng cười, lại không phủ nhận.

Bên Bạch Diệc Lăng thì đang cầm hình nhân thuộc về Lục Hiệp, nghe thấy bọn họ nói chuyện, đi tới hỏi: "Cái gì Hàn Quốc sư?"

Thịnh Tri chu môi chỉ vào hình nhân trong tay Thường Ngạn Bác.

Diêm Dương nói: "Lục ca, ta hoài nghi người này đã từng chịu vết thương nào đó không thể nói. Ngươi xem cái tiết khố ta phát hiện này, còn chưa kịp giặt, hạ bộ có vết máu, có thuốc mỡ, còn có một ít thứ màu vàng, hình như là vết thương nhiễm trùng nên ra mủ."

Y nói rất nghiêm trang, mấy huynh đệ khác cùng tiến vào phòng đều nhịn không được đứng bên cạnh cười trộm, bị Bạch Diệc Lăng nhìn lướt qua, mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Sau khi soát được những chứng cớ này, tất cả mọi chuyện hầu như đã được chứng thực.

Năm đó Huệ phi sinh con vào thời điểm bị thất sủng, môn đình vắng vẻ, không người hỏi thăm, sinh ra một đôi song bào thai, vì nghe đồn đến điềm xấu mà lo lắng sẽ bị Hoàng Thượng chỉ trích, bởi vậy quyết định từ bỏ một hài tử, còn từ bỏ đứa nào —— từ hình nhân này mà xem, hơn phân nửa là theo kiến nghị do Hàn tiên sinh đưa ra.

Huệ phi lúc ấy đã quen biết Hàn tiên sinh, nghe theo lời gã ta, lưu lại Lục Hiệp, nói dối mình chỉ sinh một đứa con trai. Còn về một đứa còn lại, ước chừng là thị cũng muốn lưu lại mạng của đứa nhỏ này. Thế nhưng tình hình lúc đó, bởi vì Huệ phi thất sủng, trong cung lạnh lẽo, muốn làm chút việc lặt vặt còn dễ nói, chứ đem đứa nhỏ này đưa ra ngoài cung thì có chút khó khăn, bởi vậy biện pháp duy nhất còn lại chính là cho nó trở thành một tiểu thái giám.

Đứa bé năm đó nhờ cung biến mà chạy trốn khỏi cung, lại quen biết nghịch đảng Phong Thủy Tà Độ, bây giờ trở về báo thù!

Nhưng, Hàn tiên sinh thì sao? Trong sự kiện lần này, gã ta thật sự chỉ là một người bị hại đơn thuần?

"Lục ca!"

Bạch Diệc Lăng quay đầu, Diêm Dương vỗ vai hắn, hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Bạch Diệc Lăng đáp: "Không có gì. Lục soát những chỗ khác trong phủ Dịch Vương sao rồi, không bắt được người nào khả nghi à?"

Diêm Dương nói: "Vừa rồi Thịnh Thị lang tự mình dẫn người đi lục soát, đáng tiếc không tìm được hung phạm phía sau màn —— có lẽ hắn đã bỏ chạy rồi."

Bạch Diệc Lăng nói: "Một người muốn báo thù, chỉ cần kẻ thù một ngày không chết, dù có chạy hắn cũng chạy không đến đâu."

Trong nháy mắt hắn làm ra quyết định, cất đi hình nhân nguyền rủa Hàn tiên sinh, đưa hình nhân nguyền rủa Lục Hiệp cho Diêm Dương, nói: "Như vầy, ngươi mang theo nó vào cung trước, trình thứ này cho Bệ hạ, nói là chúng ta phát hiện ở phủ Dịch Vương, nghi ngờ rằng có liên quan đến việc Tứ hoàng tử đột nhiên trở nên thất thường, cho nên đưa đến trước. Những chứng cứ khác vẫn còn đang được thu thập —— đừng nhắc gì tới hình nhân còn lại."

Diêm Dương cảm thấy đã hiểu rõ ý của Bạch Diệc Lăng, nhưng giống như lại không hiểu lắm, hắn ta nhận lấy hình nhân cất kỹ, chần chờ hỏi: "Chỉ nói vậy thôi sao?"

Bạch Diệc Lăng thấy mặt hắn ta lộ vẻ mờ mịt, đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt, nói: "Có thể chỉ dựa vào một hình nhân là có thể nguyền rủa hoàng tử thành tinh thần thất thường, người có bản lĩnh như vậy trong thiên hạ, có thể có mấy ai?"

Hắn vỗ vỗ bả vai Diêm Dương: "Nếu Hoài Vương cũng có mặt, ngươi có thể tìm cơ hội nói cho hắn tình huống thật sự ở đây, hắn sẽ biết ta có ý gì."

Trong Ngự thư phòng, Hoàng Thượng sắc mặt xanh mét, Quý phi nước mắt như mưa, một đám đại thần cốt cán run sợ đứng ở một bên, Dịch Vương Điện hạ đang nằm ở giữa phòng, tay chân ngọ nguậy không yên.

Lúc này Lục Dữ đã thay đổi một bộ quần áo khác, đầu đội kim quan, triều phục màu đen, một thân trang nghiêm túc mục làm khí chất y tăng thêm mấy phần trầm lạnh, trên mặt cũng không có ý cười, chỉ hờ hững nhìn một màn trước mặt.

Y một đường đưa Dịch Vương nổi điên vào trong cung, một năm một mười bẩm báo sự việc phát sinh lúc ấy, giờ phút này nhìn Lục Hiệp giống như đứa nhóc con ba tuổi nằm trên mặt đất quơ tay quơ chân, mọi người vẫn chưa hồi thần từ giữa chấn động.

Ba tên thái y vội vàng chạy tới nơm nớp lo sợ kiểm tra một phen, lại thương lượng một lát, rốt cuộc có một tên gan lớn đứng ra, trả lời: "Bệ hạ, trên người Dịch Vương Điện hạ cũng không có vết thương ngoài da, chỉ là thần trí hỗn loạn..."

Hoàng Thượng khẽ nhíu mày, Huệ Quý phi đã nhịn không được ở một bên gào khóc: "Đây đều là mấy lời vô nghĩa y sư đã nói qua, các ngươi còn lặp lại nữa làm cái gì? Chỉ cần nói có thể trị hay không thôi!"

Các thái y mặt như màu đất, đồng thời quỳ xuống thỉnh tội, luôn miệng nói mình vô năng, không có cách nào với bệnh của Tứ hoàng tử.

Lúc này có người bẩm báo, nói là lĩnh vệ Diêm Dương của Bắc Tuần Kiểm ti ở bên ngoài cầu kiến, công bố phát hiện được vật có liên quan đến Tứ hoàng tử.

Hoàng Thượng tuyên y tiến vào, Diêm Dương vội vàng hành lễ xong, dâng lên hình nhân trong tay, Huệ Quý phi liếc mắt một cái liền thấy cái tên được dùng máu viết bên trên, kinh hãi đến biến sắc: "Bệ hạ à, vậy là có người hãm hại Hiệp Nhi! Người nhất định phải chủ trì công đạo cho nó!"

Sắc mặt Hoàng Thượng cũng cực kỳ khó coi, thuật vu cổ luôn luôn bị các triều đại kiêng kị. Hiện tại ai cũng không xác định vì sao Lục Hiệp thất thường như vậy, nhưng nếu thật là bởi vì một cái hình nhân nho nhỏ, vậy chẳng phải là người khắp thiên hạ đều có thể mặc cho hung thủ nguyền rủa bài bố?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt ông càng nặng nề, hỏi: "Hàn Quốc sư ở đâu?"

Sau khi Lục Hiệp xảy ra chuyện, đội ngũ còn chưa thu dọn xong đồ đạc thì Lục Dữ đã mang theo Lục Hiệp cùng một ít người của phủ Dịch Vương và phủ Hoài Vương về cung trước, Hàn tiên sinh cũng đi theo đội ngũ, lúc này nghe được Hoàng Thượng hỏi chuyện, tiến lên hành lễ.

So với Quý phi thất thố, biểu hiện của Hoàng Thượng còn coi như bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Quốc sư, Dữ Nhi mới vừa nói ngươi đã xem qua tình huống của Dịch Vương, thấy thế nào? Thật sự là do thứ này gây nên sao?"

Ông vẫy vẫy tay, một tiểu thái giám nâng khay đựng hình nhân trình tới trước mặt Hàn tiên sinh, lúc đi qua người Lục Dữ, y cũng không đổi sắc liếc mắt nhìn một cái, lại nhìn nhìn Diêm Dương, như suy tư gì.

Trên mặt Hàn tiên sinh đã không còn vẻ khiếp sợ khi vừa bắt đầu nhìn thấy Dịch Vương, hiển nhiên là trên đường trở về, gã ta đã điều chỉnh tốt tâm tình, hơn nữa cũng nghĩ tới kế sách ứng đối.

Xem xét kỹ lưỡng hình nhân được đưa đến trước mặt một phen, gã ta khom người trả lời: "Bệ hạ, theo như thần nhìn thấy, Dịch Vương Điện hạ rất có khả năng là không cẩn thận đụng phải thứ gì đó, hoặc là đã bị nguyền rủa, lúc này mới làm cho tinh thần thất thường. Nhưng nếu nói chỉ vì một hình nhân mà đã có thể tổn thương con người tới mức này thì cũng không có khả năng lắm, hẳn là còn có nguyên nhân khác."

Hoàng Thượng hỏi: "Có biện pháp giải quyết không?"

Nguyên nhân bệnh có thể lớn gan phỏng đoán, nhưng cách trị liệu thì không dễ nói bậy, đặc biệt là cách này còn có chút không ra gì.

Hàn tiên sinh hơi do dự, gã ta đường đường là Quốc sư, cũng không thể bó tay luống cuống như đám thái y kia mà làm mất hết mặt mũi, vì thế nói: "Vi thần chỉ có thể làm hết sức. Tình huống của Dịch Vương Điện hạ, có lẽ có thể thử tìm tới mười xử nữ được sinh ra vào ban đêm để làm lô đỉnh, coi như đây là chiêu hồn cho Điện hạ."

Gã vừa nói ra, Hoàng Thượng còn chưa lên tiếng, Lục Dữ đã cười lạnh, nói: "Chỉ biết nói bậy."

Vẫn còn ở trước mặt vua đây này, vậy mà y đã chặn hết đường thoát của gã ta, một con cáo già xảo quyệt giống như Hàn tiên sinh cũng có chút không nhịn được, tức giận nói: "Hoài Vương Điện hạ, thần chỉ là đưa ra một biện pháp cứu trị Dịch Vương Điện hạ, nếu ngài không đồng ý thì nói thẳng là được, vì sao phải mở miệng đả thương người chứ?"

Lục Dữ lạnh nhạt trả lời: "Người ta nói, "cảm thiện tắc thiện, cảm ác tắc ác"*, phi tần trong cung mang thai, còn muốn chú ý mắt không nhìn ác sắc**, tai không nghe xu nịnh, miệng không nói lời kiêu, tay không dính tà khí. Bây giờ ngươi muốn chiêu hồn cho tứ ca, lại chọn dùng thứ thuật dâm tà như thế, hành sự bất công, chỉ sợ thứ được đưa tới không phải hồn phách, mà là tai hoạ! Quốc sư làm như vậy, là muốn phá hư giang sơn của Lục gia chúng ta sao?"

(*) Cùng một thứ, nó tốt hay xấu là dựa vào hành vi và thái độ tiếp cận của mỗi người

(**) 5 màu được cho là hình mẫu của sự tiêu cực: màu xanh của cỏ héo úa (xanh hơi tối tạo cảm giác nặng nề), màu đỏ thẫm của máu đông, màu vàng hơi ngả đen của quả cam chua (citrus aurantium), màu trắng của xương khô và màu đen của than

Vẻ mặt y bình tĩnh, ngữ điệu nghiêm nghị, uy nghi hoàng thất hiển lộ không bỏ sót, nhất thời làm lòng người hoảng loạn.

Tự nhiên bị đội cái nồi, sắc mặt Hàn tiên sinh tức khắc thay đổi, luôn mồm nói: "Hoài Vương Điện hạ, lời này không thể nói bậy, ta không có ý kia... Ta, ta, ta chỉ là muốn cứu Tứ hoàng tử mà thôi, chưa từng nghĩ như vậy!"

Lục Dữ không để ý tới gã, quay sang nói với Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng phương pháp này ngàn vạn không thể được."

Hoàng Thượng nhìn Lục Dữ, gật đầu, trông có vẻ rất tán đồng với cách nói của y, Huệ Quý phi lập tức cuống lên.

Giữa những người ở đây, chỉ sợ người đầu tiên tâm không tạp niệm, toàn tâm toàn ý muốn Lục Hiệp tốt lên phải kể đến người làm mẹ ruột là thị đây. Nhưng làm nữ nhân bầu bạn bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm, trong lòng Huệ Quý phi vô cùng rõ ràng ông có bao nhiêu thưởng thức đứa con trai Hoài Vương này, chỉ cần y mở miệng ngăn cản, phương án Hàn tiên sinh đưa ra hơn phân nửa sẽ không có cách thi hành.

Dù cho Lục Dữ nói ra điều gì thì hình như Hoàng Thượng đều cảm thấy "Con trai ta nói đúng" "Con trai ta có lý" —— giống như ông chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi vậy!2

Như vậy so ra, ngược lại là thái độ Lục Dữ đối với phụ thân hơi có chút kỳ quái, ngoài mặt thì thuận theo, nhưng thực tế thì xa cách, thậm chí gần như lãnh đạm.

Thị vẫn luôn kiêng kị Lục Dữ, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng nhi tử, cũng không có cách để ý nhiều như vậy, Huệ Quý phi bi thương nói: "Hoài Vương, ngươi đây là có ý gì! Chẳng lẽ vì vài câu cổ huấn, ngay cả tính mạng ca ca ruột của ngươi cũng không để ý sao? Bổn cung còn chưa hỏi ngươi, tại sao trước khi được ngươi mời thì Hiệp Nhi còn tốt đẹp, đi ra ngoài một chuyến đã biến thành như thế này! Có phải ngươi hãm hại nó hay không!"

"Quý phi!" Hoàng Thượng lạnh nhạt nói, "Trẫm biết tâm tình của ngươi, nhưng không thể tùy tiện vu oan người khác."

"Bệ hạ, sao người có thể như thế? Thần thiếp làm bạn người hơn hai mươi năm, Hiệp Nhi nó cũng là con trai của người!"

Đầy mặt Huệ Quý phi đều là nước mắt, thị quỳ xuống trước Hoàng Thượng, đau thương nói: "Người không thể mặc kệ nó được! Thần thiếp chỉ có một đứa con là nó, nếu nó có bất trắc gì, thần thiếp cũng không muốn sống nữa. Hoài Vương rõ ràng là cố ý ngăn cản Quốc sư cứu trị Hiệp Nhi, xin người thông cảm cho tấm lòng thương con này của thần thiếp, chủ trì công đạo cho mẫu tử bọn ta đi Bệ hạ!"

Hàn tiên sinh là được một tay Huệ Quý phi dẫn đến, lúc này đương nhiên muốn nói giúp thị, thấy thế nhân cơ hội nói: "Dịch Vương Điện hạ chính là long tử hoàng tôn, thân phận tôn quý đến mức nào, cho dù lấy trăm mạng người để hiến tế, đổi một mạng của hắn, cũng không coi là làm trái lý trời, lời giải thích vừa rồi của Hoài Vương đúng là lo xa rồi."

Những người trước mặt này ồn ào nhốn nháo, Lục Dữ đứng bên cạnh nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Sau giờ ngọ ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, xuyên qua hoa văn khắc trên cửa sổ mà ánh vào trong điện, lại chậm rãi leo lên trên mặt từng người, làm vẻ mặt hoặc buồn hoặc giận của bọn họ chiếu ra một loại buồn cười quỷ dị.

Y cảm thấy mình giống như đang thưởng thức một vở kịch vừa mở màn đã nhàm chán, bởi vậy ngẫu nhiên cần khách mời lên sàn, nhưng vì không ai đủ sức nên chẳng có chút đặc sắc nào.

Lúc này, lại thấy Dịch Vương vẫn luôn khóc la bỗng nhiên tránh thoát tay của hai thị vệ bên người, lăn một vòng qua bên cạnh, bọn thị vệ cả kinh, vội vàng kéo gã trở về, ngay cả Diêm Dương đứng gần đó cũng thiếu chút nữa bị đụng vào, vội vàng né ra chỗ khác.

Lục Dữ nhìn một màn này, vẻ mặt khẽ thay đổi, bỗng nhiên đi lên đỡ Diêm Dương, nói: "Diêm lĩnh vệ, cẩn thận."

"Kỳ thật phủ Dịch Vương có hai hình nhân nguyền rủa, một cái viết Lục Hiệp, một cái viết yêu đạo."

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu truyền vào trong tai, sắc mặt Lục Dữ và Diêm Dương đều không có chút biến hóa nào, Lục Dữ buông tay, Diêm Dương hành lễ nói cảm tạ, Huệ Quý phi đằng trước còn đang khóc cầu Hoàng Thượng tìm cung nữ hiến tế thích hợp, thử biện pháp của Hàn tiên sinh một lần.

Mà khi nghe được câu nói kia của Diêm Dương, Lục Dữ cũng lập tức hiểu rõ Bạch Diệc Lăng muốn làm gì —— tuy rằng điểm này có lẽ đến cả Diêm Dương cũng không hiểu được.

Hình nhân lục soát ra là hai cái, nghĩa là người phía sau màn muốn đối phó hai người Hàn tiên sinh và Lục Hiệp, nhưng Bạch Diệc Lăng làm nhiễu điểm này, chỉ đưa một cái hình nhân lại đây, là muốn đội cái nồi "nguyền rủa Tứ hoàng tử" này lên đầu Hàn tiên sinh.

Cứ như vậy, một khi Lục Hiệp nổi điên, Hàn tiên sinh mất đi tín nhiệm của Hoàng Thượng, người sau màn nhất định sẽ cảm thấy thời cơ đã đến, từ đó bắt đầu lần hành động thứ hai.

Lục Dữ nói: "Huệ Quý phi không có bằng chứng, luôn miệng nói ta muốn làm hại tứ ca, quả thực vớ vẩn đến cực điểm. Phụ hoàng, nhi thần làm việc không dám nói ngửa đầu không ngại với trời, cúi đầu không ngại với đất, nhưng nếu nói một câu thật lòng..."

Trên mặt y rốt cuộc lộ ra một nụ cười trào phúng, nói tiếp: "Ta muốn đối phó Lục Hiệp, căn bản không cần dùng tới cách này, hắn, quá không đỡ nổi một đòn."

Huệ Quý phi đã phẫn nộ tới cực điểm: "Ngươi dám nói ra lời như vậy trước mặt thánh giá sao!"

Lục Dữ mỉm cười: "Đây chẳng lẽ không phải nghĩa là lòng ta hướng thiên tử, không giấu giếm chút tâm tư nào à."

Khi nói chuyện y nhìn thẳng đối phương, nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh lẽo như sương tuyết, làm Huệ Quý phi nhất thời nghẹn họng.

Hoàng Thượng nghe ra lời nhi tử có hàm ý: "Dữ Nhi, con muốn nói gì, nói thẳng đi."

Lục Dữ đáp: "Nhi thần muốn đối phó tứ ca, không cần dùng cách này, bởi vì nó không thể mang đến chút chỗ tốt nào cho ta. Như vậy, tứ ca trúng tà, đối với ai là có lợi nhất?"

Hàn tiên sinh đột nhiên run lên, bởi vì gã ta rõ ràng thấy ánh mắt Hoài Vương lướt qua người mình.

Lục Dữ khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là Hàn Quốc sư."

"Thiết kế bài bố, tự biên tự diễn, trước thì dùng tà thuật khiến cho tứ ca trúng tà, thứ nhất nếu chữa khỏi cho hắn, có thể biểu hiện ngươi bản lĩnh thần thông, thứ hai những dị pháp người nói cần để trị liệu cho hắn, nào biết có phải chính ngươi muốn tu luyện tà thuật mà sử dụng hay không?"

Y nói ra lời liên quan đến sinh tử mà vẻ mặt vẫn hờ hững như thường, Hàn tiên sinh chỉ cảm thấy mỗi câu đều vớ vẩn, nhưng không biết vì sao, Lục Dữ rõ ràng không nói đúng, gã ta vẫn cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

Gã ta nhịn không được nói: "Hoài Vương Điện hạ, ngươi cũng chỉ vu khống thôi!"

Lục Dữ ung dung nói: "Bổn vương đương nhiên có chứng cứ."

Hàn tiên sinh sửng sốt: "Ở nơi nào?"

Những lời này vừa mới hỏi ra miệng, ngoài điện đã truyền đến tiếng nội thị thông báo: "Bệ hạ, Chỉ huy sứ Bắc Tuần Kiểm ti Bạch Diệc Lăng ở ngoài điện cầu kiến!"

Ánh mắt Lục Dữ sáng lên, y nở nụ cười: "Không phải tới rồi sao."

Hoàng Thượng nhìn y một cái, giọng nói không buồn không vui: "Tuyên."

Bạch Diệc Lăng tiến vào, phía sau còn có hai thủ hạ cầm đồ đi theo, trong hành động của ba người có dứt khoát quả quyết của võ quan, sau khi hành lễ với Hoàng Thượng xong, hắn trầm giọng nói: "Hoàng Thượng, thần có việc muốn tấu!"

Tướng mạo Bạch Diệc Lăng được công nhận là xuất sắc, bất kể khí chất hay diện mạo đều thiên về tinh xảo nho nhã, giờ phút này mặc một thân quan phục màu đỏ sậm, cũng là mặt mày như họa, dáng người phong lưu, thế nhưng hắn tiến vào điện, vừa mở miệng lại khiến cho mọi người đều cảm thấy có sát khí vô hình, tựa như bầu không khí tức khắc trở nên căng thẳng.

Ngay cả Hoàng Thượng cũng không khỏi hơi cúi người về phía trước: "Ngươi nói đi."

Bạch Diệc Lăng nghiêm nghị bẩm tấu: "Khởi bẩm thánh thượng, Quốc sư Hàn Hiến hại nước hại dân, làm nhiều việc ác, chẳng những lừa bịp bá tánh vô tội, thậm chí còn khi quân phạm thượng, làm hại hoàng tử, tội không thể tha!"

Hắn nói rồi giơ tay, ra hiệu người phía sau thả một cái bao bố màu trắng xuống mặt đất: "Bây giờ chứng cứ đầy đủ, không thể cãi lại, làm ác như thế, cho dù thiên đao vạn quả, tru diệt cửu tộc, cũng không đủ để an nhân tâm, bình dân phẫn!"

Hắn vừa nói ra lời này, có thể nói là vẻ mặt nghiêm khắc, khí thế bức người, Hàn Hiến còn không chưa kịp nhìn xem rốt cuộc Bạch Diệc Lăng mang tới cái gì, đã mặt cắt không còn giọt máu.

Ngay cả các đại thần không liên quan đứng bên cạnh, người nào người nấy cũng đổ mồ hôi lạnh, những tội tham ô một ngọn bút lông nửa lạng bánh nướng trong cuộc đời làm quan chợt hiện lên trong đầu, nhất thời ai cũng run bần bật, sợ sẽ bị Bắc Tuần Kiểm ti hung thần ác sát lôi ra, tấu lên một bản vạch tội.

Bạch Diệc Lăng người này, thật sự đáng sợ.

Người như vậy, cho dù có đẹp đi chăng nữa, gả cho hắn chỉ sợ muốn ngủ cũng không yên.
Bình Luận (0)
Comment