Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 48

Toàn Thuận nhìn chằm chằm Bạch Diệc Lăng, có vẻ còn chưa từ bỏ ý định muốn tìm đến một chút đồng tình, Lục Dữ đi lên một bước, chẳng biết là cố ý hay vô tình ngăn cản tầm mắt hắn ta, mở miệng hỏi:

"Ngươi đã hận đám người Dịch Vương, Huệ phi và Quốc sư như vậy, vì sao phải chờ tới bây giờ mới báo thù?"

Toàn Thuận cười lạnh: "Ngươi đang kể chuyện cười à? Các vị đều là đại nhân vật, ta muốn báo thù cũng còn lâu mới có cơ hội! Ta không có hứng thú với mấy chuyện đường ngang ngõ tắt đó của Phong Thủy Tà Độ, nhưng nếu không mượn sức bọn chúng thì ta không thể báo được thù! Thật vất vả mới chờ được một cơ hội Dịch Vương xuất cung, trói nó lại đây, tráo thân phận với nó..."+

Đôi mắt Tạ Phàn bỗng chốc trừng lớn, sắc mặt Tạ Thái Phi trắng bệch.

Chỉ nghe Toàn Thuận nói: "Rất may, còn có Tạ tam công tử tham danh hám lợi, ta nói với hắn chỉ cần làm chứng là hắn đã cứu ta, như vậy hắn sẽ lập được công lớn, về sau ta cũng sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn, hắn lập tức đáp ứng ngay. Ha, cái loại người này, ta hiểu rõ nhất."

Nghe hắn ta nói mọi người mới biết được, thì ra tổ chức bên trong Phong Thủy Tà Độ vô cùng nghiêm mật, Toàn Thuận lăn lộn ở gánh hát mười năm, mới được phép biết gánh hát này là cứ điểm của chúng. Đối phương đã điều tra ra thân thế Toàn Thuận, vì thế thủ lĩnh ở đó tiếp kiến Toàn Thuận, sau khi nói cho hắn ta biết tất cả thì hỏi hắn có muốn báo thù không.

Có được đáp án khẳng định, gã vui vẻ thể hiện mình tình nguyện hợp tác với Toàn Thuận, giúp hắn ta giết chết kẻ thù, mà Toàn Thuận ngày sau thành công thay thế được vị trí Tứ hoàng tử, cũng phải phối hợp với bọn chúng, lật đổ Tấn Quốc.

Cho nên sau khi vườn mai xảy ra chuyện, sở dĩ Thượng Kiêu thấy Tứ hoàng tử công khai đi cùng Phong Thủy Tà Độ trên núi, là bởi vì bọn chúng muốn cho lời đồn "Dịch Vương cấu kết loạn đảng" truyền ra, cứ như vậy người triều đình đến cứu viện cũng sẽ nhận được lệnh bắt giữ luôn Dịch Vương, khiến cho Dịch Vương chân chính nhất thời không dám xin giúp đỡ, cuối cùng rơi vào trong tay Toàn Thuận.

Vốn dĩ tướng mạo tương đương, lại có Tạ Phàn làm nhân chứng, sẽ càng không có ai hoài nghi thân phận hắn ta.

Tạ Phàn đầy hoảng sợ, lập tức quỳ xuống, lê đầu gối nhích ra khỏi hàng. Gã không có chức quan, hầu như không có mấy cơ hội diện thánh, giờ phút này sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, sợ hãi nói: "Bệ hạ, thảo dân cũng là bị che mắt! Thảo dân cho rằng hắn là Tứ hoàng tử thật sự, đương nhiên sẽ vô điều kiện nghe theo hết thảy phân phó rồi, căn bản không có suy nghĩ sâu xa về dụng ý trong đó, càng không biết còn có dính líu đến Phong Thủy Tà Độ. Là thảo dân hồ đồ, xin Bệ hạ thứ tội!"

Vì gã kinh sợ mà thể hiện vượt xa người thường, liến thoắng một đống nhưng đều là nói có sách mách có chứng, vào thẳng vấn đề, bây giờ việc mạo nhận công lao đã không thể chối cãi, mấu chốt là muốn nói rõ gã cũng bị kẻ khác che mắt chứ không phải cấu kết với nghịch đảng Phong Thủy Tà Độ.

Nhưng dưới tình huống này, chuyện của Tạ Phàn đối với chính hắn mà nói là liên quan đến sống còn, đối với Hoàng Thượng thì chẳng đáng để tâm. Có điều Tạ Phàn nói như vậy không thể nghi ngờ cũng đã chứng minh Toàn Thuận nói sự thật.

Sắc mặt Hoàng Thượng lạnh như băng, ông đi từng bước một xuống bậc thang, nhìn chằm chằm Toàn Thuận, Toàn Thuận cũng không sợ hãi, ngẩng đầu lên thật cao, nhìn thẳng ông, như đang nói cho mỗi một người có mặt ở hiện trường nghe thấy, "Mặc kệ bây giờ các ngươi muốn bắt ta làm gì, ta cũng không chút để tâm".

Cấu kết với phản tặc, bức điên huynh đệ ruột, nguyền rủa Quốc sư... Những việc này nếu đổi lại do một người nào khác làm, chỉ sợ dù có bị thiên đao vạn quả đều chẳng có gì lạ, nhưng đối mặt với nhi tử của mình, ngay cả Hoàng Thượng xưa giờ lạnh nhạt cũng không thể không động dung.

Từ đầu đến cuối ông đều không quát Huệ Quý phi với Toàn Thuận, bởi vì trong lòng ông hiểu rõ, chính mình cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, thân là vua của một nước, quát mắng người khác để đùn đẩy trách nhiệm, chỉ có thể khiến sự tình trở nên càng thêm khó coi mà thôi.

Sau một lúc lâu, Hoàng Thượng nói với Toàn Thuận: "Trẫm không giết ngươi."

Trên mặt Toàn Thuận chợt lóe một tia ngạc nhiên, Hoàng Thượng đã xoay người sang chỗ khác, đi trở về ngai vàng ngồi xuống, "Trẫm sẽ đơn độc chuẩn bị một chỗ ở cho ngươi, phái người hầu hạ, ngươi muốn bất cứ thứ gì đều có thể yêu cầu, nhưng suốt đời này không thể ra khỏi nơi đó."

Điều này cũng tương đương với giam cầm Toàn Thuận, chẳng qua so sánh về điều kiện sinh hoạt, tất nhiên tốt hơn nhóm thân vương bá tước phạm lỗi sai tương tự mà bị nhốt lại rất nhiều, đây đã là kết cục tốt nhất mà Hoàng Thượng có thể cho đứa con trai này.

Toàn Thuận lại chẳng để tâm, hắn ta sống đến độ này, thực chất đã nửa điên rồi, ngay cả tánh mạng cũng không quá đặc biệt để ý, càng sẽ không quan tâm tới những vật ngoài thân Hoàng Thượng cho mình, hắn ta chỉ oán hận nhìn về phía Hàn tiên sinh, hỏi: "Vậy ngươi muốn xử trí tên này như thế nào?"

Hắn ta hận nhất ba người, Lục Hiệp đã điên mất, vừa rồi Huệ Quý phi xuất hiện, cũng là tóc rối bù, son phấn chưa dặm, bộ dạng gỡ trâm chịu tội, Toàn Thuận lại không rõ, vì cớ gì tên Hàn tiên sinh khốn kiếp này có thể ưỡn ngực ngẩng đầu mà đứng trên điện như một công thần.

Đối với vấn đề này của hắn ta, Hàn tiên sinh đã chuẩn bị kỹ càng, gã lập tức quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, tội thần có chuyện muốn nói."

Hoàng Thượng nhàn nhạt đáp: "Nói đi."

Hàn tiên sinh khẩn thiết mà nói: "Vị... Vị hoàng tử điện hạ này sở dĩ thống hận tội thần, thật sự là nhận lầm người. Theo lời hắn mới nói, năm đó khi Huệ Quý phi nương nương vừa mới sinh hạ song sinh, đã từng mời đến một âm dương tiên sinh phân rõ cho bà ta biết đâu là đứa con mang điềm gở, bởi vì Toàn Thuận bị lựa chọn vứt bỏ, cho nên mới thống hận đến mức muốn lấy mạng tên thầy bói kia. Tội thần không biết vì sao hắn lại cảm thấy người kia là tội thần, nhưng hơn hai mươi năm trước ta chưa từng tới Kinh đô, điểm này hẳn là có thể tra ra trong ghi chép vãng lai của kinh thành."

Gã nói rồi lấy ra một phần quan điệp, cung kính trình cho Hoàng Thượng.

Tiểu thái giám cầm quan điệp qua đây, Hàn tiên sinh quỳ trên mặt đất, thấy Hoàng Thượng tiếp nhận mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Thứ này chính là Bạch Diệc Lăng cho gã lần trước, là thù lao để gã nguyện ý làm mồi nhử Toàn Thuận.

Hơn hai mươi năm trước phản tặc càn rỡ, xã tắc rung chuyển bất an, Hoàng Thượng vừa mới kế vị, chính là lúc cần chỉnh đốn lại trật tự, quản lý dân lui tới Kinh đô cực kỳ nghiêm khắc, đi ra đi vào gì đều phải đăng ký trên quan điệp.

Phần quan điệp Bạch Diệc Lăng lấy ra này, là lúc trước người xuyên việt vừa mới đi vào thế giới này đã nhờ hệ thống làm giả, để tiện cho y đóng vai thầy tướng số ra vào thành, thời gian trên ghi chép đã có hơn ba mươi năm. Mà trong những phần ghi chép này, có thể rõ ràng nhìn thấy, cho tới một năm trước, Hàn tiên sinh chưa từng tiến vào đô thành Tấn Quốc.

Hàn tiên sinh quỳ trên mặt đất, bởi vì sợ Toàn Thuận lại lần nữa nổi điên làm mình bị thương, cố ý giữ một khoảng cách với hắn ta.

Gã nghĩ thầm, dù sao mình đã nhận lấy cái thân phận "Hàn Hiến" này rồi, tội lỗi cũng đã gánh chịu, tuy rằng có chút oan uổng nhưng ít nhất cũng coi như hoàn toàn thoát khỏi thân phận trước kia.

Chỉ cần có phần quan điệp này làm chứng, để mọi người biết gã đó giờ chưa từng tới Kinh đô, chuyện hoàng tử lưu lạc dân gian sẽ không hề liên quan đến gì đến gã. Còn mấy chuyện hại vài bá tánh bình dân cũng chỉ là tội nhỏ, lúc này mình lập công lớn, thể nào cũng được cho qua.

Lần này thấy nguy cơ có vẻ sắp qua đi, chờ sau khi hồi phủ, tắm một trận ngủ một giấc thoải mái, ngày đó trong lao vừa lạnh lại dơ, đã thật lâu gã chưa nghỉ ngơi đàng hoàng...

Trong lòng đang tính toán, lại bỗng nhiên nghe thấy Hoàng Thượng hỏi: "Hàn khanh, ngươi có biết vì sao hôm nay có rất nhiều vương công đại thần ở đây không?"

Hàn tiên sinh sửng sốt, không rõ ý của ông, theo bản năng liếc mắt nhìn chung quanh một cái, chỉ thấy đám người Trấn quốc công, Nhiếp thái sư, Vĩnh Định Hầu...

Vĩnh Định Hầu có lẽ là bởi vì con ông ta dính dáng tới việc làm chứng giả cho nghịch tặc, Trấn quốc công... không quen gì mình. Nhưng Nhiếp gia vì chuyện đứa bé kia nên không ưa gã, hầy, cũng bởi lúc ấy gã có hơi sơ suất, kiêu ngạo quá mức... Nhưng mà Hoàng Thượng hỏi như vậy, nhất định là có dụng ý gì đó đây.

Hàn tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Thượng hỏi chuyện làm gã không dám trì hoãn lâu, do dự một chút rồi nói: "Tội thần ngu dốt."

Hoàng Thượng hơi mỉm cười, chỉ là tính tình ông xưa nay lạnh nhạt, nụ cười này cũng làm người ta không nhìn ra được bao nhiêu cảm xúc chân thật: "Bởi vì buổi chiều hôm qua, Hoài Vương, Thịnh Thị lang cùng Bạch Chỉ huy sứ nói cho trẫm một sự kiện, để rửa oan một tội danh cho Hàn khanh."

Hàn tiên sinh đã cảm thấy có hơi sai sai, nhưng cũng không có cách ngăn cản, mờ mịt nhìn Hoàng Thượng, nghe ông tiếp tục cất tiếng: "Bọn họ nói Hàn tiên sinh chân chính đã chết, ngươi cũng không phải Hàn tiên sinh, mấy chuyện nói ra ở trong điện lần trước đều không phải là ngươi làm."

... Cái gì, chết rồi?!

Hàn tiên sinh quả thực trợn mắt ngoác mồm, không ngờ tới chuyện của mình đã sắp qua, còn có thể bị lật ngược lại. Gã vốn là người giảo hoạt, Hoàng Thượng vừa nói xong đã lập tức ý thức được "rửa oan tội danh" đối với mình mà nói cũng không phải một chuyện tốt lành gì.

Gã đột nhiên xoay người, trừng mắt về phía Bạch Diệc Lăng.

Bạch Diệc Lăng đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một phần giấy tờ đã được sao chép đặt vào trong tay Hàn tiên sinh, hiền hòa nói: "Quốc sư, chứng cứ ở đây này, lần trước oan uổng ngươi, thật sự xin lỗi."

Hàn tiên sinh run tay mở ra, thình lình phát hiện bên trong viết, đã tìm thấy thi thể cùng di vật của Hàn tiên sinh thật sự, chứng minh người này đúng là đã chết.

Phía dưới còn có rất nhiều chứng cứ được liệt kê, gã không nhìn nổi nữa, quăng xấp giấy vào người Bạch Diệc Lăng, phẫn nộ quát lên: "Thi thể này nhất định là ngươi đã sớm phát hiện, ngươi chơi ta! Rõ ràng ngươi đã nói, ta giúp ngươi dụ ra hung thủ phía sau màn, ngươi sẽ thay ta làm sáng tỏ tội danh!"

Những lời này của gã cũng không quá đúng —— thi thể không phải Bạch Diệc Lăng đã sớm phát hiện ra, mà là do hắn dùng tích phân đổi được từ cửa hàng của hệ thống.

Bạch Diệc Lăng "ừm" một tiếng, nói: "Bản quan đúng là có từng nói như vậy, cho nên nhọc lòng tìm kiếm, tìm được thi thể Hàn tiên sinh chân chính, thay ngươi rửa sạch tội danh vốn không nên thuộc về ngươi. Thế nhưng ——"

Hắn chuyển đề tài: "Thế nhưng thân phận thật sự của các hạ, cùng với những chuyện ngươi đã làm, ta chưa từng nói... muốn giúp ngươi gạt đâu."

Hàn tiên sinh trợn mắt ngoác mồm, chỉ biết chỉ ngón tay vào hắn, vừa tức vừa sợ, nói không ra lời.

Lục Dữ kéo Bạch Diệc Lăng ra, nhìn Hàn tiên sinh rồi nói: "Hàn Quốc sư, trước tiên ngươi chớ nói nhảm đã, bổn vương chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi rõ ràng không phải Hàn Hiến, tại sao lúc trước ở trên điện không chịu biện bạch mà lại gánh chịu tội lỗi cho hắn?"

Sắc mặt Hàn tiên sinh trắng bệch, tim đập như trống chầu, gần như sắp té xỉu. Ánh mắt gã quét tới quét lui trong đám người, muốn tìm ra dù chỉ một người có thể nói giúp mình, nhưng ngày thường gã kiêu căng phách lối, ngạo mạn vô lễ, bây giờ Quý phi và Dịch Vương ngã xuống, thành ra không ai thèm để ý tới gã.

—— huống chi, mỗi người đứng ở chỗ này đều là kẻ lõi đời, tuy rằng bọn họ cũng không biết Hàn tiên sinh rốt cuộc đã phạm phải tội lỗi gì, nhưng lại có thể thông qua giọng điệu nói chuyện của Hoàng Thượng và mấy người kia mà ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, hoàn toàn không dám tùy tiện cầu tình.

Đúng lúc này, ánh mắt Hàn tiên sinh đụng phải người Thịnh gia, gã toan cầu xin trợ giúp, lại bỗng nhiên phát hiện, đối mặt với mình, trên mặt mỗi người phủ Trấn quốc công đều lộ ra vẻ vô cùng căm hận.

Hàn tiên sinh ngẩn ra, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, đối phương lại sớm chịu hết nổi.

Trấn quốc công duỗi tay vỗ lên vai nhị nhi tử, Thịnh Tri lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, cao giọng nói: "Bệ hạ, giờ phút này người biết về thân phận của kẻ này đang ở ngoài điện. Nếu gã không muốn mở miệng, thần cả gan xin Bệ hạ cho phép người kia vào điện!"

Trong giọng nói của y kiềm nén lửa giận, ngay cả xưng hô cũng không muốn gọi, luôn miệng đều là "kẻ này", Hàn tiên sinh lại còn không biết rốt cuộc mình đắc tội nhà này chỗ nào.

Hoàng Thượng nói: "Truyền."

Mệnh lệnh ban ra, rất nhanh đã thấy thái giám dẫn một bà lão quần áo đơn sơ tiến vào, da bà có chút sạm đen, trên mặt mơ hồ có vẻ tang thương, vừa nhìn đã biết đây là người quanh năm dãi nắng dầm sương.

Hàn tiên sinh tỉ mỉ nhìn đối phương vài lần, phát hiện mình không quen biết người này, nhưng như vậy cũng không thể làm gã thả lỏng cảnh giác mà ngược lại càng bất an.

—— người Thịnh gia rốt cuộc muốn làm gì?

Bà lão kia từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nhìn thấy nhiều quý nhân đến vậy, hơi có chút lo sợ, tay chân không biết đặt đâu, sau khi hành lễ với Hoàng Thượng xong thì không biết làm gì mới đúng, chỉ có thể bất lực nhìn Thịnh Tri, người tốn biết bao công sức tìm ra bà trong núi sâu.

Thịnh Tri trấn an mỉm cười với bà, chỉ là người xưa nay tính cách hào sảng như y, cái mỉm cười này nhìn thế nào cũng có chút miễn cưỡng, trong ánh mắt toát ra nét thương cảm.

Y chỉ vào Hàn tiên sinh, hỏi: "Cao thẩm, ngươi nhìn gã xem, có quen không?"

Cao thẩm không xác định mà liếc nhìn Hàn tiên sinh, trong mắt thoáng mờ mịt.

Thịnh Đạc cũng không nhịn được, bước ra khỏi đám người, nói với Cao thẩm: "Không phải ngươi muốn tìm ra kẻ lúc trước hại mình, nhìn kết cục của gã sao? Ngươi nhìn tên này đi, năm đó cường bạo ngươi có phải gã không? Cao thẩm, ngươi nhìn kỹ xem!"

Đại cừu nhân nhiều năm tìm kiếm, hại chết tiểu đệ, hại cha mẹ thống khổ hối hận, hiện tại có lẽ đang ở trước mắt, thật sự không thể không khiến người ta kích động, Thịnh Đạc nói xong câu đó, hốc mắt cũng đỏ lên, một nửa là bi thương, còn có một nửa là phẫn hận.

Cứ cho là người chết không thể sống lại, nhưng tìm không ra hung thủ, bọn họ vĩnh viễn đều sẽ không an tâm. Huống chi lúc trước công chúa cũng không chứng kiến quá trình hài tử chết đi, chân tướng cụ thể tột cùng là như thế nào, vẫn cần hỏi người trước mặt này.

Những ai không biết nội tình đều kinh ngạc mà nhìn Thịnh Đạc, không rõ vì sao Thịnh đại công tử luôn luôn trầm ổn ưu nhã lại thất thố như thế, mà những người từng nghe nói về chuyện ấu tử Thịnh gia chết thảm năm xưa, trong lòng đều không khỏi thổn thức.

Hàn tiên sinh lại thật sự không nhịn được, nói: "Thịnh công tử, bần đạo đã nói rất nhiều lần, các ngươi nhận lầm người rồi. Dù cho ta bị điên thấy sắc nảy lòng tham, cũng không thể tìm một..."

Trong giọng nói của gã không tự chủ được mà toát ra khinh thường, bĩu môi nói: "Một thôn phụ già chát như vầy chứ?"

Nhưng mà gã vừa nói xong, Cao thẩm lại bỗng nhiên hét lên: "Ta biết rồi, chính là hắn! Năm đó là hắn cường bạo ta!"
Bình Luận (0)
Comment