Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Chương 32

311. “Ngươi làm cái gì vậy?!” – Tôi đẩy y ra, có chút xấu hổ. Y mủm mỉm cười, vui vẻ mà rằng: “Hạ tình cổ cho ngươi.”

312. Excuse me?!

313. Đương nhiên, đã có những chuyện như chuyện xuyên việt thời không của chính tôi, thêm một chuyện tình cổ gì đó cũng chẳng phải là khó tin phi khoa học. Nhưng vấn đề là, Độc Cô Yến hạ tình cổ cho tôi để làm cái mie gì?! Thứ này không phải để dùng cho mấy kẻ tình chàng ý thiếp sao?! Anh nuôi với em nuôi, không thấy lãng phí à?!

314. “Ta hình như không nghe rõ, đệ nói lại một lần xem?” Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai. “Ca, ta thích ngươi, muốn cùng ngươi ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.” – Đối tượng bị hỏi trả lời rành rọt – “Mỗi nam nhân trong Độc Cô hoàng tộc bọn ta đều có một tình cổ để chia sẻ cùng thê tử, ta vừa hạ cho ngươi.”

315. Đã nghe rõ ràng, mà tôi vẫn cứ ngỡ mình nghe lầm. Sau đó, đối tượng bị tôi nghe nhầm tiếp tục hào hứng tiếp thị món tình cổ của y: “Ta với ngươi từ nay về sau chỉ có thể yêu lẫn nhau. Nếu thích người khác, chỉ cần nhìn thấy kẻ đó sẽ bị đau tim, yêu càng sâu đau càng dữ dội, nếu tình sâu đến mức không thể từ bỏ thì chỉ sợ sẽ đau đến chết đi.” Độc Cô Yến ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt hơi đần ra của tôi, tiếp tục nói: “Hơn nữa hai người được gieo loại tình cổ này, từ nay về sau sẽ đồng sinh cộng tử. Nếu một trong hai người chết đi, người còn lại, cũng không sống được.”

316. Tôi nghĩ vẻ mặt của tôi lúc này, không phải là đần ra nữa. Mà là tao đệch cả mười tám đời tổ tông nhà mày!!!

317. Kết quả tôi chưa kịp phát rồ, đã có người phát rồ trước cả tôi. Chính là Sở Duệ Uyên mới dẫn quân vượt qua vòng vây canh gác, vừa vào đến cửa.

318. Sở Duệ Uyên và Độc Cô Yến choảng nhau một trận, bản triều CEO từ nhỏ đã văn võ song toàn nhanh chóng giành thắng lợi, cho người đem Độc Cô Yến giải về thiên lao, sau đó nhìn về phía tôi.

319. Nhìn thấy Sở Duệ Uyên, tim tôi thực sự có hơi khó chịu, xem ra tôi vẫn có chút tình cảm nhất định với hắn or mặt của hắn or máy to chạy tốt của hắn. Nhưng so với mode thâm tình 10 năm không đổi của tôi, thì một chút khó chịu này thực sự cách xa quá quá nhèo. Tôi lập tức phản ứng nhanh, cúi gập người, ôm ngực, cắn môi, làm ra bộ đau đến không kêu được thành tiếng.

320. “Mính Chi…” Sở Duệ Uyên cuống quýt gọi, nhưng nhìn dáng vẻ không ngừng thở gấp không thốt được ra lời của tôi, liền nện lên tường “uỳnh” một tiếng, bỏ lại một câu “Chờ ta tìm cách giải cổ”, rồi quay lưng bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment