Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Chương 34

331. CEO bản triều cũng đáp ứng, còn đích thân xuống tận thiên lao chỉ tay lên trời mà thề trước mặt Độc Cô Yến đang ngơ ngác chả hiểu gì.

332. Sau đó tình cổ trên người tôi liền “được giải”, sau đó nữa Độc Cô Yến được mười mấy mật thám tinh nhuệ của Sở Duệ Uyên bảo vệ (hay còn gọi là áp giải) về nước.

333. Lúc Độc Cô Yến lên đường, tôi đến gặp y một chút, vẻ mặt của y từ ngơ ngơ ngác ngác trở thành muôn phần kinh ngạc. Tôi nghĩ, y hẳn đã đoán được tôi hóa ra không hề thâm tình với Sở Duệ Uyên như biểu hiện bề ngoài. Nhưng lần này, coi như y đã khôn ra, chỉ nói với tôi một câu: “Ta vẫn còn quá yếu, hãy chờ ta thêm 5 năm nữa”, rồi rời đi.

334. Độc Cô Yến đi rồi, Sở Duệ Uyên vẫn không chịu thả tôi về tướng phủ, mỗi ngày hạ triều, xử lí xong chính sự, không phải ôm tôi nói chuyện câu được câu chăng y như ngày trước, thì là chịch chịch chịch cùng tôi. Cứ như thể đủ loại sóng gió trong suốt hơn 2 tháng qua kể từ vụ án hoàng tử trúng độc đến nay đều chưa từng xảy ra. Có lúc tôi cảm thấy, kì thực nói về diễn xuất, hắn chưa chắc đã thua tôi.

335. Ừm, hắn vẫn thua tôi một chút. Tôi không những có thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn có thể vờ như tình cổ đang nhâm nhẩm đau trong tim mình không hề tồn tại.

336. Tôi và Sở Duệ Uyên lại khôi phục quan hệ bạn giường, cứ thế một shot lại một shot qua tám chín ngày. Đến một buổi sáng khi chuẩn bị lên triều, hắn bỗng dưng nở nụ cười, trông vừa âm hiểm vừa đắc ý. Tôi lấy làm thắc mắc, không nhịn được bèn hỏi hắn cười cái gì.

337. “Ta thề sẽ đưa Độc Cô Yến bình an về đến Nam cương, chứ chưa hề hứa sẽ không lấy mạng y trong lãnh thổ nước y… Tính thời gian, y chỉ sợ đã sắp vào đến biên giới Nam cương, ám vệ ta phái đi, hẳn cũng sắp động thủ rồi.” Sở Duệ Uyên nói xong, nhìn tôi cười: “Thật sự để y có thêm 5 năm nữa, không biết sẽ trở thành mối họa lớn đến mức nào.”

338. Excuse me?!

339. Tôi chưa kịp nói gì, thì tim bất chợt đau thắt dữ dội. Tưởng chừng như có hàng ngàn cây kim đồng thời đâm thẳng vào tim, lại tưởng chừng như có người mổ phanh lồng ngực, nắm lấy quả tim mình mà giày xéo. Một tiếng cũng không thể thốt ra lời, tôi cứ thế ngã sấp xuống trước mặt Sở Duệ Uyên.

340. Trước khi tất cả ý thức mất đi, trong lòng tôi chỉ còn lại một ý nghĩ: Cái tên “Tử Hậu” mà cha tôi đặt cho, quả nhiên là làm tôi tổn thọ.

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment