Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 42

Lily073: Dạo này tình hình dịch bệnh căng thẳng, giãn cách, phong toả, rồi thiếu lương thực... nên mình không tập trung edit được. Rất xin lỗi vì để mọi người đợi lâu :((, đồng thời cũng rất cảm ơn những lời cổ vũ động viên của mọi người rất nhiều. Mãi êuuuuu
--------------------------//---------
Chap 42: Cơ hội tốt
-----------------------------
Ngày hôm trước Khương Cẩm bán vòng tay, sáng sớm hôm sau vốn dĩ chuẩn bị đi tìm Triệu Nhị, không ngờ cửa còn chưa mở đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Bà mối Hoàng, theo bà ta tự giới thiệu, bà ta là bà mối nổi tiếng nhất gần đây.
Khương Cẩm vốn muốn trực tiếp cự tuyệt, nàng không có dự định lấy chồng, nhưng mà Tôn lão thái thái lại mời người vào. Duỗi tay không đánh mặt tươi cười, huống chi là loại ba cô sáu bà này.
Lại nói vốn dĩ Tôn lão thái thái để trong lòng chuyện chung thân đại sự của Khương Cẩm, nên muốn nghe xem Hoàng bà mối này là tới nói cho ai.
Vì thế Khương Cẩm cầm ly trà, chậm rãi thưởng thức, bất đắc dĩ nghe bà mối thao thao bất tuyệt, lưỡi trán hoa sen. Nàng thật sự không nghĩ tới, đã là cái tình huống này, còn có người đến làm mai nữa kia.
Hoàng bà mối phản phất không chú ý tới Khương Cẩm không có hứng thú, ngược lại mười phần nhiệt tình, nước miếng gần như văng hết cả ra.
"Khương cô nương, ta nói cho cô biết, hôn sự này tuyệt đối không thể bỏ qua. Đại lang Vương gia kia, tuy rằng không phải thê tử đầu tiên, nhưng người tài giỏi như thế biếtết tìm đâu ra. Hắn ta có nhà cửa. lại có đất đai, nhật tử rất tốt. Cả cái thôn này cũng không tìm thấy người như vậy nữa. Hơn nữa hiện tại ngươi không có chỗ để đi, chung quy cũng không thể cứ ở nhờ y quán Tôn gia mãi được, gả qua bên kia chính là bước ba bước con đường rộng mở a."
Đáng tiếc cho dù Hoàng bà mối có là lưỡi trán hoa sen, Khương Cẩm cũng không dap động. Không nói đến chính mình không thiếu tiền, không dự định gả chồng. Cho dù là muốn gả ngay lập tức, cũng không dám chọn cái nhà Vương gia kia. như vậy chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Cái Vương gia này, Khương Cẩm rất có ấn tượng.
Tên Vương đại lang này, nàng đã gặp qua 2 lần. Lần đầu tiên là ở trên phố, hắn ta khi dễ đánh đuổi một người ăn mày, cũng là Khương Cẩm ngăn lại. Lần thứ hai vẫn là ngày hôm đó, lão bà của hắn khó sinh, thỉnh Tôn lão đại phu đến cấp cứu, nhưng chưa đến nơi người đã không qua khỏi. Vương đại lang liền biến ông thành chỗ đổ thừa, nháo loạn...
----Hai lần đều không phải ấn tượng gì tốt.
Hơn nũa thê tử kia của hắn khó sinh mà chết chưa đến một tháng, còn là một xác hai mạng, bây giờ hắn ta đã vội tục huyền, không khỏi quá bạc bẽo rồi. Chỉ cần Khương Cẩm được lựa chọn, chắc chắn sẽ không gả cho loại nam nhân này.
Editor:Lily073
Nàng chỉ nghĩ như vậy, Tôn lão đại phu càng nghĩ nhiều hơn. So với Khương Cẩm,ông đã biết Vương gia được nhiều năm, lại nói tiếp nếu không phải thê tử kia của Vương đại lang còn xem như người bình thường, còn lại nhà hắn từ trên xuống dưới thật đúng là không có một ai tốt.
Nếu ông là cha mẹ, trưởng bối của Khương Cẩm, chỉ sợ đã sớm đánh đuổi Hoàng bà mối này ra ngoài. Nhưng mà ông cũng không nhịn được, nói "Bà khen thật dễ nghe, ai không biết Vươing đại lang nhà kia là hạng người gì?"
Hoàng bà mối bị trách móc, trong lòng khó chịu "Tôn lão gia tử, lời này của ông không đúng rồi, ta có nói sai chỗ nào? Vương gia kia chẳng lẽ không phải nhà cao cửa rộng, cửa hàng đất đai đều có sao? Vương Đại Lang là lão đại, ngày sau chia gia nghiệp dĩ nhiên hắn là phần lớn, chẳng lẽ Khương Cô nương gả đi qua không hưởng phúc sao? Đúng không Khương cô nương?"
Khương Cẩm cũng không muốn nói trắng ra với bà mối này, nghĩ nghĩ cũng không muốn nể mặt bà ta, liền cười lạnh hai tiếng nói "Chuyện này ta không biết, dù sao ta cũng sẽ không gả qua, dĩ nhiên không thể biết gả qua có thể hưởng phúc hay không."
Bà mối kia ngàn vạn lần không ngờ Khương Cẩm sẽ nói ra những lời như vậy, có chút ngẩn người không kịp phản ứng. Chờ đến khi phản ứng lại, nhìn thấy biểu tình trào phúng vừa rồi trên mặt Khương Cẩm, nhất thời giận đến đỏ mặt, chỉ vào Khương Cẩm nói.
"Ta kêu ngươi một tiếng Khương cô nương ngươi thật sự nghĩ ngươi là cô nương sao? Vương đại lang kia nhờ người làm mai là xem trọng ngươi, không cần ỷ ào có vài mẩu ruộng làm vốn riêng là có thể kiêu ngạo như vậy. Gia cảnh Vương gia như vậy, còn không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ muốn gả qua đâu, một đứa từng gả cho người khác bị hỏng...."
Lời này bà ta còn chưa nói xong đã bị Khương Cẩm chát một cái tát tay vào mặt, đằng đằng sát khí "Đừng cho ngươi chút thể diện lại không cần! Thật sự muốn chết nói một tiếng"
Tôn lão Thái thái cũng giận tím mặt đẩy bà ta ra ngoài "Cút cút cút, ai cần ngươi tới nhà chúng ta hồ ngôn loạn ngữ?"
Hoàng bà mối kia vốn định nháo tiếp,nhưng thấy Khương Cẩm cùng Tôn lão thái thái như hổ rình mồi, tự lượng sức một chút, hai đánh một - bà ta không phải đối thủ, vẫn là nhịn cơn tức này, thấp giọng mắng hai câu trong miệng rồi lậpập tức chạy đi.
Khương Cẩm phủi phủi hai tay nhìn bà ta chạy xa, cười lạnh hai tiếng "Xem như đã cút. Chính ta cũng thấy kỳ quái, Vương gia kia như thế nào lại thỉnh bà mối tới cửa? Hóa ra là do nhắm vào mấy mẫu đất kia của ta a, động tác quả thật rất nhanh."
Ước chừng duyên cớ chính là do trận ầm ĩ hôm qua của Khương Cẩm và Đổng đại lang đã đến tay Vương gia, liền tìm bà mối tới cửa làm mai. Sáng hôm qua một nhà Đổng đại lang đến đây nháo, hôm nay bà mối liền tới làm mai cho Vương đại lang, thật đúng là một chút cũng không chậm trễ.
Tôn lão thái thái vốn dĩ thấy Khương Cẩm đánh bà ta như vậy rất tốt, nhưng lúc này lại có chút hối hận "Cũng không biết bà ta có đi nói bậy hay không."
Khương Cẩm bất cần nói " Ta là người đã chết qua hai lần, còn cái gì đáng sợ nữa. Bà ta muốn nói bậy, liền dạy dỗ bà ta một trận."
Tôn lão thái thái thấy Khương Cẩm nói khí phách như vậy, nhất thời nhịn không được nở nụ cười "Lời này của ngươi, cô nương tốt vẫn là cần động thủ. Bất quá vừa nãy ta thấy con không nói lời nào, còn thật sự sợ con động tâm đó. Tuy rằng Vương gia là hạng người không tốt, nhưng quả thật vẫn có tiền, ít nhất cũng có của cải mấy ngàn vàng."
Khương Cẩm cười rộ lên "Nhưng cũng đừng xem thường người khác. Mấy ngàn vàng kia thì tính là gì, Định nma hầu phủ còn không phải là trên mất trăm vạn sao,còn có tước vị, cũng phải buông ra không nên dính vào sao? Nói đến cùng, có tiền dĩ nhiên tốt, nhưnng cũng phải có mệnh xài."
Tôn lão đại phu cũng đi tới, luôn miệng gật đầu "Quả thật chính là như vậy, Cẩm nha đầu rất thông suốt"
Nghịch đồ năm đó của ông, nếu không phải ham nữ sắc phú quý không nên ham, đâu chỉ tự mình mất mạng còn làm liên lụy một nhà bọn họ đến nông nỗi này?
"Sư phụ đừng khen con nữa." Khương Cẩm cười nói "Sư phụ người muốn ra ngoài? Con và người cùng đi đi"
Khương Cẩm là đi tìm Triệu nhị, còn Tôn lão đại phu thì tìm sư thúc của ông, nói là có người bệnh hiếm lạ gì đó, hai người cùng nghiên cứu.


"Khương cô nương tới?"
"Cũng không có gì, hôm qua cần tìm ngươi có chút việc"
Triệu nhị vậy mà hôm nay lại ở nhà, bất quá khí sắc trông không được tốt lắm, còn mặc một bộ quần áo mộc mạc. Tức phụ của hắn ở trong phòng, Khương Cẩm liếc mắt nhìn một cái, hình như đang để tang, liền có chút tò mò.
"Nga, hôm qua ta làm tang sự cho cậu em vợ."Triệu nhị cũng không kiêng dè "Chính là người cô đã gặp qua, rốt cuộc chính mình tìm đường chết. Uống say không biết gì, bị người của sòng bạc đánh đến không còn chỗ nào lành lặn, sau đó... mạng cũng không còn."
Triệu nhị lại nói tiếp, một chút bi thương cũng không có, ngược lại là bộ dáng như trút được gánh nặng.
Khương Cẩm lại có chút do dự "Ta vốn dĩ muốn mời ngài cùng ta ra ngoài xem nhà. Tình huống hiện tại của ta ngươi cũng biết rồi, tốt xấu mua cái nhà ở trước, chung quy cũng không thể ở nhà Tôn lão gia tử mãi. Hiện tại.... có tiện ra cửa không?"
Triệu nhị cười nói "Có gì mà không tinệ, không nói đến chỉ là em vợ, mà dù là em ruột hay là lúc cha ta qua đời khi trước, ta cũng không chậm trễ kiếm tiền a"
Khương Cẩm thấy hắn nói trắng ra cũng hơi sốc, nhưng Triệu nhị ca người này chính là như vậy, bên trong thẳng thắn có khôn khéo. Hắn không tùy tiện nói dối như vậy ngược lại làm người ta càng dễ tín nhiệm. Ít nhất Khương Cẩm hiện tại là tương đối tín nhiệm hắn.
Nếu Triệu nhị đã không có gì ảnh hưởng, hai người bọn họ liền đi ra ngoài nhìn một chuyến, nhìn hai nơi đều có chút thiếu sót.
Một cái là cửa hiệu sát đường, mặt tiền có nhỏ một chút, bề mặt chỉ một gian. Nhưng mà néu chỉ bán bánh bao, cũng không có gì đáng ngại. Bán bánh bao không cần nhiều diện tích, cho dù là có thêm chỗ ngồi, yêu cầu cũng không cao. Nhưng mà bởi vì cửa hiệu hẹp, chỗ ở cũng hẹp, chỉ một phòng chính, hai gian sương phòng, cũng không có giếng nước, giá cả cũng không tốt. đòi 130 lượng.
Một chỗ khác là một tòa nhỏ trong khu nhà, đây không phải cửa hiệu mặt tiền, nhưng mà vẫn sạch sẽ tiện nghi. Hai gian chính phòng, hai gian sương phòng, sân cũng không phải quá nhỏ, còn có một cây táo, giá cả cũng hời một chút, chỉ có 80 lượng.
Nếu chỉ đơn thuần là chỗ để ở, cái sau dĩ nhiên thích hợp hơn. Nếu ở đó, không thuê cửa tiệm cũng có thể ra phố rao bán bánh bao. Khương Cẩm và Liễu Diệp đều là nữ tử trẻ tuổi, như vậy ít nhiều cũng có chỗ bất tiện.
Chủ yếu là hiện giờ Khương Cẩm cũng có không ít tiền - năm trăm lượng bạc trắng. Dư sức mua cắn lớn một chút, nên cũng có chút cân nhắc. Lại còn tòa nhà của Chu đại lang lúc trước, thật sự là chào giá có hơi cao một chút, Khương Cẩm cũng sẽ không buông.
Vốn là vì tránh cho hành tung của A Dung bị bại lộ nàng mới từ bỏ, hiện tại A Dung cũng đi rồi, chỗ ở lúc trước còn bị phóng hỏa thiêu trụi luôn. Tuy rằng không biết là vì Định nam hầu phủ hay là vì A Dung, nhưng cũng không còn ngại gì nữa.
Đáng tiếc chờ đến lúc Khương Cẩm quyết tâm quay lại mua, tòa nhà kia đã bị người ta mua rồi. Nghe nói là bằng hữu cùng năm thi của Chu Đại lang, như vậy thì không còn cách nào.
Triệu nhị thấy Khương Cẩm thật sự tiếc nuối, hơn nữa vị trí địa lý của con đường Sư tử bên kia quả thật không tệ, liền nói "Nếu không chúng ta xem thử nhà cho thuê? Bên kia phố sư tử còn có cái cửa hiệu nói muốn cho thuê lại, vị trí không tệ, chỉ là hơi mắc một chút."
Khương Cẩm hiện tại không có chuyện cần làm, dĩ nhiên không có ý kiến, liền cùng Triệu nhị ca đi đến phố Sư Tử bên kia. Còn chưa đến nơi, đã thấy phía trước có chuyện ồn ào, một vòng người vây quanh.
Khương Cẩm không quen náo nhiệt, đứng xa một chút. Triệu nhị lại là người rất thích náo nhiệt, bằng không cũng không thể làm nổi cái nghề này, cho nên liền đi lên nhìn xem ở chỗ Chu gia đang nháo cái gì.
Một lát sau, Triệu nhị mang theo vài phần cười xấu xa đi tới nói với Khương Cẩm "Khương cô nương, cơ hội của chúng ta tới rồi."
"Cơ hội?" Khương Cẩm khó hiểu.
"Cô không phải muốn mua nhà của Chu gia sao? Đây là cơ hội tốtốt đó." Triệu nhị cười tủm tỉm nói. Lòng dạ hắn quả thật không rộng rãi chút nào, ngày đó Chu đại lang cho hắn một vả, một nay cơ hội trả thù của hắn đã tới.
-----------------------Chap 42-hoàn--------------------------------

Bình Luận (0)
Comment