Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà

Chương 4

- Ngươi còn biết làm những món gì nữa?

Dương Khả Lạc ngẫm nghĩ, cái mụ này chắc thấy ngon nên muốn moi móc ra nhiều món mới đây, cũng được thôi, ta hiện tại chỉ muốn có chổ ăn ngủ, chờ tìm được hướng đi mới thì sẽ rời khỏi. Nghĩ vậy, nàng liền liệt kệ ra một mớ thức ăn đơn giản.

- Cá nấu canh ngọt, măng xào thịt, rau xào, khổ qua nhồi thịt,...

Nghe xong, Nữ nhân trung niên gật đầu, nam tử béo gãi gãi cằm, sao mà có những món gã chưa bao giờ nghe thấy nhỉ? Sau này phải thỉnh giáo cô nương này mới được.

- Được rồi, ngươi được thông qua, đây là Vương Bản là đầu bếp chính của khách san, ngươi sau này nghe theo sự sắp xếp của y. Đi, ta dẫn ngươi đi tới phòng của ngươi.

Dương Khả Lạc cúi đầu chào Vương Bản rồi cầm túi đi theo nữ nhân trung niên. Đến trước một gian phòng nhỏ cách nhà bếp độ trăm bước chân. Nữ nhân trung niên vừa mở cửa vừa nói.

- Sau này đây là phòng của ngươi, vì ngươi là nữ nên ta sẽ để ngươi một phòng, ngươi cứ gọi ta là Nhị Nương là được, trong khách sạn này chỉ có ta và ngươi là nữ nhân thôi, có gì không biết thì cứ hỏi ta hoặc Vương Bản.

- Vâng. Nhị Nương, trước khi làm việc tôi có thể đi ra ngoài mua một số vật dụng hằng ngày không?

- À, ta quên nói cho ngươi biết, mỗi người khi được nhận vào đây đều được nghĩ ngơi một ngày trước khi làm việc, đây là ưu đãi duy nhất ở khách sạn của chúng ta mà không phải nơi nào cũng có.

Dương Khả Lạc gật gật đầu rồi bước vào trong phòng sau khi chào Nhị Nương. Nhìn quanh phòng một lượt, sát tường có một cái giường nhỏ một người nằm trên giường có bộ chăn đệm. Đầu giường có một tủ quần áo cũ, một bàn trang điểm, giữa phòng có một cái bàn bốn cái ghế, cạnh cửa ra vào có một cửa sổ nhỏ, ngoài ra không còn cái gì nữa.

Nếu nàng ở đây lâu dài thì phải trang trí lại chốn riêng tư duy nhất rồi.

Dương Khả Lạc đặt tay nải xuống giường, thấy trong góc phòng có một cây chổi với đồ hốt rát thì liền cầm lấy quét dọn phòng, vì phòng lâu rồi không có người ở nên bụi bặm, mạng nhện dính đầy khiến nàng hắt xì liên tục.

Sau một hồi đôi co với bụi thì căn phòng cũng đã sạch hơn, lúc này Dương Khả Lạc mới yên tâm ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Ra khỏi khách sạn bằng cửa sau, Dương Khả Lạc dạo qua một vòng quanh thành, dọc đường đi, ăn không biết bao nhiêu là đồ ăn vặt, nhưng vẫn chưa thấy no, lại nghĩ. Nếu sau này làm việc trong nhà bếp thì mình cần phải nếm qua đủ loại thức ăn của những tiệm ngang ngửa khách sạn Nam Hải, ví dụ như khách điếm Long Hoàng trước mặt nàng đây. Bước vào cửa, lên tầng, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, một lát sau, một tiểu nhị cầm khay đi tới cầm một bình trà đặt xuống trước mặt nàng, hỏi.

- Khách quan dùng gì?

- Đem hết những món ngon của các người lên đây.

Tiểu nhị nhìn quần áo trên người nàng rồi e dè hỏi lại.

- Khách quan thật sự muốn những món ngon của chúng ta sao?

Thấy ánh mắt của gã, nàng liền biết gã nghĩ cái gì? Nàng gật đầu. Tiểu nhị quay đầu đi xuống lầu rồi âm thầm lắc lắc đầu. Cùng lúc đó có một đoàn người từ dưới lầu đi lên, dẫn đầu là một nam nhân mặc bạch y, mái tóc đen dài ánh đỏ, đôi mắt băng lãnh. Đi sau là một nam tử mặc thanh y, nước da trắng ngần, tay cầm chiết phiến phe phẩy khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ “ hào hoa phong nhã “. Người thứ ba là một tiểu cô nương tuổi chừng mười một mười hai, nhí nha nhí nhảnh, đáng yêu. Và người cuối cùng là một người mặc hắc y, tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt âm trầm đi tới đứng bên cạnh nam tử vận bạch y. Nhưng mà vậy thì sao, nam thanh nữ tú nàng gặp nhiều rồi và cũng chẳng liên quan đến nàng, cứ ăn cơm thôi.

Lát sau, ba bốn tiểu nhị đem thức ăn lên đặt trên bàn trước mặt Dương Khả Lạc. Nàng nhìn những món ăn mang nhiều hương vị kia rồi bắt đầu cầm đũa, đang định gắp thức ăn thì một giọng nói vang lên. Ngẩng đầu nhìn thì thấy người tới là thanh y nam tử vừa nãy.

- Vị tiểu huynh đệ này, ăn nhiều như vậy sao?

- Ừ, không cho ngươi đâu.

Dương Khả Lạc gật đầu nói, làm thanh y nam tử đen mặt, trông ta giống người đi xin ăn lắm à?

- Nếu ngươi không còn chuyện gì nữa thì tránh ra, đừng làm phiền ta.

Câu nói này khiến thanh y nam tử triệt để câm nín, sau đó là xấu hổ cộng tức giận. Từ trước tới nay chưa từng có ai không a dua, nịnh bợ y, vậy mà cái thằng nhóc này lại xua hắn như xua rắn rết. Chỉ vì thấy một tên ốm còm nhom như ngươi mà dám gọi cả một bàn cao lương mĩ vị nên ta mới tò mò, giờ thì...

- Được thôi, như vầy đi, nếu ngươi ăn hết bàn thức ăn này thì không cần trả tiền.

- Chỉ không cần trả tiền thì cược làm gì, ta vốn dĩ ăn hết mới gọi một bàn, đâu cần ngươi nói.

Thanh y nam tử hóa đá tại chổ, đâu cần ngươi nói, đâu cần ngươi nói, đâu cần ngươi nói cứ vang trong đầu y...

lần thứ ba bị đả kích thảm hại.

- Được, được. Ngươi giỏi thì ăn hết hết một bàn này với hai con gà luộc thì không cần trả tiền ngược lại ta còn đưa thêm hai mươi lượng thưởng ngươi thắng cuộc.
Bình Luận (0)
Comment