Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản Dịch)

Chương 11 - Trẻ Con Không Thể Dạy

Chương 11: Trẻ Con Không Thể Dạy

"Vương. . . ?"

Trong lúc Liễu Tử Câm mờ mịt chẳng hiểu gì, Giang Bắc Nhiên đã chắp tay trực tiếp đi qua nàng, tiến về phía trước.

Thế nhưng Giang Bắc Nhiên chưa đi mấy bước, Liễu Tử Câm đã đuổi theo, trong tay cầm một bức tranh:

"Không sai a, trên bức họa chính là sư huynh ngươi mà?"

Móa! Ai vậy, là ai đã họa ra một phần mười sự đẹp trai của ta thế này, có bản lãnh nha.

Thấy bức họa Liễu Tử Câm cầm trong tay họa mình, Giang Bắc Nhiên đành phải giải thích:

"Đệ tử Lam Tâm đường đông đảo, có vài người dáng dấp giống nhau cũng rất bình thường, nhưng ta không phải họ Giang, Chúc sư muội nên sớm đi tìm vị sư huynh anh tuấn trên bức họa này thì hơn.”

Lúc này, một nam đệ tử về phía Giang Bắc Nhiên, hô to:

"Giang sư huynh, Trình Lễ Đường kêu ta gọi ngươi qua đó đánh hai ván cờ với hắn."

Nói xong, tên này mới chú ý tới Liễu Tử Câm mặt mũi khó hiểu đứng bên cạnh Giang Bắc Nhiên, hai mắt hắn lập tức mắt trừng lớn, trong lòng trong nháy mắt bị hai chữ thật đẹp lắp đầy.

Nghe nam đệ tử hô ba chữ Giang sư huynh, Liễu Tử Câm đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức đứng trước người Giang Bắc Nhiên:

"Ngươi quả nhiên là Giang sư huynh!"

Giang Bắc Nhiên mỉm cười lắc đầu, đáp:

"Không, sư muội ngươi nghe lầm rồi, hắn kêu là Vương sư huynh."

"Nào có!"

Liễu Tử Câm nói xong nhìn về phía nam đệ tử kia hỏi:

Xin hỏi hắn là Giang Bắc Nhiên, Giang sư huynh sao?"

Nam đệ tử vừa nghe Liễu Tử Câm hỏi mình, lập tức liền điên cuồng đáp:

"Đúng! Chính là hắn, là Giang Bắc Nhiên, Giang sư huynh, không thể giả được."

Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, sư đệ này hay tuổi còn trẻ, không hiểu mỹ nữ như vậy đáng sợ thế này. Sau đó Giang Bắc Nhiên lần nữa đổi thành bộ mặt tươi cười, nói với Liễu Tử Câm:

"Được rồi, là ta, vừa rồi chỉ muốn đùa một chút với sư muội thôi."

Liễu Tử Câm nghe xong thì che miệng cười một tiếng:

"Thì ra là thế, Giang sư huynh thật thú vị."

A?

Giang Bắc Nhiên có chút choáng váng, hắn vốn cho rằng Liễu Tử Câm hoặc tức giận trực tiếp quay người rời đi, hoặc tức giận hỏi hắn hai câu, như thế hắn liền có lấy cớ chạy thoát.

Nhưng không ngờ. . .

Nàng vậy mà cảm thấy ta hài hước?

Biết mình chạy không khỏi cửa ải này, Giang Bắc Nhiên nói với nam đệ tử kia:

"Ngươi tới nói với Trình Lễ Đường một tiếng, ta lập tức tới ngay."

"Được rồi."

Nam đệ tử gật đầu nhưng không muốn đi chút nào, hai mắt thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Liễu Tử Câm.

Ai, trẻ con không thể dạy.

Thầm cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Liễu Tử Câm:

"Không biết sư muội đặc biệt tới Lam Tâm đường tìm ta có chuyện gì?"

Liễu Tử Câm cúi đầu nhẹ nhàng nhìn Giang Bắc Nhiên, môi son khẽ mở:

"Ba ngày sau là lần thí luyện dưới núi đầu tiên của ta, ta muốn xin mời sư huynh thiết ấn cùng chúng ta."

Liễu Tử Câm vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhảy ra ba cái lựa chọn.

Lựa chọn một: Lập tức trả lời: Việc rất nhỏ, đương nhiên không có vấn đề.

Ban thưởng: Thái Cổ Ý Khí Công Thể (Địa cấp trung phẩm).

Lựa chọn hai: "Không biết sư muội nhận được nhiệm vụ thí luyện như thế nào?".

Ban thưởng: Tịch Diệt Trảo (Huyền cấp thượng phẩm).

Lựa chọn ba: "Việc học bận rộn, cáo từ!".

Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.

Lúc thấy ban thưởng là Địa cấp trung phẩm, tròng mắt Giang Bắc Nhiên trợn tới muốn lồi ra. Lúc chẳng thèm nhìn lựa chọn thứ hai đã chọn ngay lựa chọn thứ ba.

"Thật có lỗi, việc học gần đây của sư huynh ta bận rộn, vừa rồi sư muội cũng nghe đó, Trình Lễ Đường gọi ta tới đánh cờ, vị này là kỳ si, chỉ cần bắt đầu đánh cờ thì trong vòng bốn năm ngày chưa chắc được thả, cho nên vẫn xin sư muội mời cao minh khác."

"Cáo từ!"

Nói xong chắp tay, quay người rời đi.

Hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm y thuật.

"Giang sư huynh, khi nào Trình Lễ Đường cùng huynh đánh cờ hơn một….”

Mắt thấy vị tiểu sư đệ chạy vặt lại sắp phá hỏng đại sự của mình, Giang Bắc Nhiên vội vàng một tay bịt miệng một tay kéo hắn rời đi.

"Ngô ngô ngô!"

Trong ánh mắt tiểu sư đệ bị kéo đi có thêm một phần thống khổ, một phần không hiểu, hai điểm oán niệm, bảy phần không chịu từ bỏ!

Sư muội đẹp mắt như vậy! Để ta nhìn thêm vài lần a!'

Nhưng khí lực hắn không lớn bằng Giang Bắc Nhiên, chỉ có thể một đường bị kéo đi.

Ta. . . bị cự tuyệt rồi?

Liễu Tử Câm đứng nguyên tại chỗ, nhìn Giang Bắc Nhiên liều mạng chạy trốn lại cảm thấy nhịp tim không hiểu sao đập mạnh hơn.

Đây chính là cảm giác bị cự tuyệt sao? Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ, chưa có ai cự tuyệt ta, sư huynh này. . . thật đặc biệt thật tốt, không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này.

Liễu Tử Câm lấy lại tinh thần, co cẳng đuổi theo, trong miệng hô hào:

"Giang sư huynh, ngươi chớ đi vội, ta vẫn chưa nói hết, Giang sư huynh. . ."

Bình Luận (0)
Comment