Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản Dịch)

Chương 17 - Hung Thủ Thật Sự

Chương 17:

Người không giống thủ phạm nhất lại là thủ phạm, sao hắn có thể quên chuyện này chứ!

Giang Bắc Nhiên ảo não thở dài một hơi, thầm than bản thân còn trẻ ngây thơ quá.

Đồng thời cũng hiểu rõ thực lực bây giờ của hắn đã mạnh hơn lúc ở mỏ nhiều, hệ thống căn cứ vào thực lực của hắn để cho ra độ khó và ban thưởng. Nói cách khác, chỉ cần hắn có chút sai lầm nào sẽ có thể mất mạng như chơi.

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Bắc Nhiên bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch phản kích, phải biết hiện tại tình thế đã đảo ngược, hắn mới là người chiếm ưu thế cực lớn.

Vì nhắc nhở của hệ thống cho biết Vương Dư An giả bộ ngây thơ, kỹ năng diễn không thấp nhưng con hàng này không biết Giang Bắc Nhiên đã phát hiện, hiện tại tâm cảnh giác của con hàng này đã thấp hơn, thậm chí Giang Bắc Nhiên tin con hàng này đã chuẩn bị xong màn diễn tiếp theo.

Lần sau hẹn hắn đến một góc tối không người, dùng một kiếm đâm chết là được rồi.

Sau hai tháng sống như địa ngục ở mỏ, Giang Bắc Nhiên đã sớm chẳng còn là người nhân từ nương tay gì nữa, đối với loại người muốn đưa mình vào tử địa, hắn sẽ ra tay không chút do dự.

Chỉ sợ cha hắn sẽ tìm tới cửa a. . .

Một vị huyện úy chuyên phụ trách trị an, nếu dốc hết toàn lực muốn tìm hung thủ giết con mình thì khác hẳn bình thường.

Cho nên con hàng này mới là lý do cho ban thưởng Hoàng cấp trung phẩm à. . .

Nửa tháng nằm trên giường tĩnh dưỡng, Giang Bắc Nhiên suy tư đủ nửa tháng, cũng đã nghĩ ra hàng loạt cách đấu trí đấu dũng với tên Vương Dư An kia.

Nhưng vào lúc Giang Bắc Nhiên nghĩ tới tóc rụng không ít thì vào một buổi trưa, hệ thống đột nhiên nhắc nhở hắn, cũng báo hắn biết nhiệm vụ đã thất bại.

Thất bại!?

Hắn đang nghĩ các làm sao hủy thi diệt tích không bị phát hiện thì bỗng ngơ ngác, sao lại thất bại rồi?

Hai nhiệm vụ trước đó dù hắn thất bại nhưng ít nhất hắn cũng biết lý do, lần này thì khác, hắn còn chưa thật sự so chiêu với cái tên Vương Dư An kia đâu, sao lại bại rồi!?

Mãi đến hai ngày sau, Giang Bắc Nhiên mới nghe được nguyên nhân từ chỗ Ngô Thanh Sách.

Vương Dư An chết rồi, chết trên đường hồi hương, nguyên nhân không rõ.

Chết!? Sao lại chết!?

Trong nháy mắt, tâm tính Giang Bắc Nhiên nháy mắt đóng băng, hắn dốc hết sức giải quyết xong Ngô Thanh Sách cùng Lâm Cửu Ca, lại bị tên chó chết này ám toán đến mức nằm trên giường nửa tháng. Từ chỗ Trâu đại phu của Thanh Tâm đường biết được độc này rất khó thanh trừ triệt để, ba tháng tiếp không thể tu luyện, cũng không thể vận động mạnh, bằng không rất có thể sẽ lưu lại mầm bệnh.

Bỏ ra đại giới to lớn như vậy, vào lúc hắn sắp hoàn thành thì nhiệm vụ lại thất bại, cái quỷ gì thế này?!?!

Ngô Thanh Sách nhìn Giang Bắc Nhiên bi thương cực điểm nhưng lại cố nén thì trong lòng không khỏi cảm khái quả nhiên sư huynh là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ mới thiết ấn cùng họ có một lần mà nghe tin Vương sư đệ mất lại đau lòng đến độ này.

Không hổ là sư huynh hoàn mỹ trong lòng ta!

Giang Bắc Nhiên rút kinh nghiệm xương máu, lần nữa phân tích lại nhiệm vụ, phát hiện thời điểm tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ hẳn là lần đầu tiên Vương Dư An tới tìm mình. Nếu khi đó hắn không ngây thơ như thế, cảm thấy dạy hai chiêu tán gái là có thể giải quyết đối phương, nên đối phó như cách hắn đối phó với Lâm Cửu Ca, đưa ra điều kiện thích hợp nhất thì sẽ ổn hơn.

Mặt khác, Giang Bắc Nhiên phát hiện bản thân đã đánh giá cao giới hạn của người tu luyện trong thế giới này, vẻn vẹn chỉ vì theo đuổi tiểu sư muội lại có thể hạ sát chiêu với đồng môn, tam quan cùng sự tôn kính pháp luật khác nhau một trời một vực so với người hiện đại như hắn.

Đương nhiên, sau khi phân tích xong, thứ Giang Bắc Nhiên cảm nhận sâu sắc nhất chính là. . .

Trân quý sinh mệnh, rời xa xinh đẹp sư muội!

Hắn không muốn gặp được loại nhiệm vụ Hoàng cấp trung phẩm kiểu này nữa, từ từ tích lũy điểm thuộc tính không thơm hơn sao!

Lấy lại tinh thần, Giang Bắc Nhiên bắt đầu đi vào Lam Tâm hiên.

. . .

Ban đêm, tại Phủ Tiên Hồ bên cạnh Thủy Kính đường.

Tiếng tỳ bà du dương truyền đến từ mặt nước, thanh âm này có lúc mang đến cho người ta cảm giác thô trọng thâm trầm, một hồi lại uyển chuyển lưu loát, lúc thì thanh thúy vang dội, sau lại lộ ra đau thương cùng u oán không gì sánh được, mấy loại thanh âm hỗn hợp với nhau lại lộ ra hòa hợp vô cùng.

"Ai khiến Câm nhi của ta chịu ủy khuất a?"

Thấy người tới, Liễu Tử Câm vội buông tỳ bà xuống, đứng dậy hành lễ:

"Sư phụ."

Trong bóng đêm, Vu Mạn Văn nhẹ gật đầu:

"Câm nhi a, bây giờ kỹ năng đàn tỳ bà của ngươi ngày càng tốt rồi, nhưng chính vì quá tốt nên mới dễ khiến người ta nghe ra được tâm tư của ngươi. Nói đi, ai dám khi dễ tiểu đồ đệ bảo bối của ta."

Bình Luận (0)
Comment