Chương 19: Gặp Vu Mạn Văn
Quy Tâm tông có hai mươi tư đường, trong đường có đường chủ, hộ pháp, tọa đường, lễ đường, chấp đường, hộ kiếm, hộ ấn, hắc kỳ cùng các loại chức vị lam kỳ khác.
Cộng với việc thế giới này không có internet hoặc album ảnh gì đó, có vài đệ tử ngay cả cao tầng trong đường mình là ai cũng không rõ chứ nói chi ngoại đường.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên tính chắp tay trả lời thì, ba cái lựa chọn xuất hiện ở trước mắt hắn.
Lựa chọn một: "Đệ tử không biết."
Ban thưởng: Bôn Lôi Bá Phá (Huyền cấp hạ phẩm.)
Lựa chọn hai: "Ta đoán ngài hẳn là Vu hộ pháp Thủy Kính đường."
Ban thưởng: Bạch Vụ Kiếm (Hoàng cấp trung phẩm.)
Lựa chọn ba: "Phong thái trác tuyệt như vậy, trong toàn bộ Quy Tâm tông chỉ sợ cũng không tìm ra người thứ hai, chắc hẳn ngài là Vu hộ pháp của Thủy Kính đường. Đệ tử ngưỡng mộ đã lâu."
Ban thưởng: Thưởng một điểm kỹ nghệ ngẫu nhiên.
Nhìn thấy ba lựa chọn này Giang Bắc Nhiên không khỏi sững sờ. Thật sự hắn khác các đệ tử còn lại, vì cả ngày hắn đi dạo khắp nơi trong núi nên nên những chuyện hắn biết nhiều hơn hẳn các đệ tử chỉ biết suốt ngày khổ luyện.
Nhưng hắn vốn muốn giống đại đa số các đệ tử khác, thật sự chẳng muốn lựa chọn những gì nguy hiểm.
Bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc, Giang Bắc Nhiên không chút do dự chọn số ba rồi hành lễ:
"Phong thái trác tuyệt như vậy, trong toàn bộ Quy Tâm tông chỉ sợ cũng không tìm ra người thứ hai, chắc hẳn ngài là Vu hộ pháp của Thủy Kính đường. Đệ tử ngưỡng mộ đã lâu."
Hoàn thành nhiệm vụ, thưởng một điểm câu cá.
Lời Giang Bắc Nhiên nói không tính là vuốt mông ngựa, Vu hộ pháp đứng trước mắt hắn có dáng người đẫy đà yểu điệu, bộ pháp nhẹ nhàng, nàng mặc một bộ kiện váy dài màu da trời, áo khoác lụa mỏng màu trắng, eo buộc đai lưng màu trắng, mái tóc đen nhánh búi thành kiểu lưu vân, giữa búi tóc có cắm trâm hoa, trên trán là một viên trân châu, da thịt ửng đỏ, mi mắt sáng như trăng, tuyệt đối là đại mỹ nhân trong Quy Tâm tông.
Nghe Giang Bắc Nhiên nói bằng giọng điệu tràn ngập kính ý, Vu Mạn Văn không khỏi sững sờ, trước khi đến đây nàng còn tưởng Giang Bắc Nhiên là một tên đệ tử giấu dốt. Dù hắn có biết nàng hay không cũng sẽ như các đệ tử cao tầng khác mà thôi.
Miệng cũng rất ngọt a.
Vu Mạn Văn lần nữa đánh giá lại Giang Bắc Nhiên rồi gật đầu:
"Cũng có mấy phần kiến thức, bất quá hình như ta chưa từng gặp đệ tử nào như ngươi cả, sao ngươi nhận ra ta?”
Giang Bắc Nhiên lần nữa hành lễ, cung kính nói:
"Đệ tử từng may mắn được tới Khê Lạc phong nghe Vu hộ pháp đánh đàn. Tiếng đàn có thể nói là tuyệt diệu vô cùng, mạnh mẽ nhưng yểu điệu, buồn bã nhưng oai hùng, thanh kỳ u nhã, bi tráng kéo dài, đệ tử kính nể vô cùng."
Vu Mạn Văn nghe xong hai mắt không khỏi tỏa ánh sáng, kích động nói:
"Tốt cho câu mạnh mẽ nhưng yểu điệu, buồn bã nhưng oai hùng, không ngờ ta lại tìm được người tri âm tại Lam Tâm đường này. Thú vị, rất thú vị.”
Vu Mạn Văn vừa nói vừa nhắm mắt gật gù trong chốc lát, sau đó mới nói tiếp với Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi thẳng thắn như vậy thì ta cũng không gạt ngươi, hôm nay ta tới là có vài chuyện muốn hỏi."
"Đệ tử biết gì nói nấy."
"Tốt!"
Vu Mạn Văn hài lòng gật đầu:
"Ngươi đã làm đệ tử ký danh năm năm trong Lam Tâm đường, đúng không?"
"Vâng, đệ tử ngu dốt, về phương diện tu luyện thật sự không có chút thiên phú nào, để mấy vị sư phụ thất vọng."
"Ngươi duỗi tay ra cho ta."
Quả nhiên vẫn muốn đo công lực của ta. . .
Giang Bắc Nhiên thầm than một tiếng rồi vươn tay về phía Vu Mạn Văn.
Vu Mạn Văn đè lên mạch của Giang Bắc Nhiên, chỉ chốc lát sau đã lộ thần sức phức tạp.
Vậy mà chỉ có Luyện Khí tầng năm?
Trên Huyền Long đại lục, muốn trở thành cường giả nhất định phải đạt được luyện khí, tâm pháp cơ sở của các đại tông phái cũng hướng vào điểm này.
Bình thường chỉ cần có thể thông qua kiểm tra thiên phú của tông phái, dù tư chất có hơi kém thì sau một năm cũng đủ luyện tới Luyện Khí tầng mười. Từ đó đột phá và trở thành Huyền Giả, mở ra con đường trở thành cường giả Huyền Đế.
Nhưng Giang Bắc Nhiên ở Quy Tâm tông ròng rã năm năm, vậy mà chỉ có luyện khí tầng năm, đây thật sự còn phế vật hơn cả phế vật.
Nhìn biểu tình phức tạp của Vu Mạn Văn, Giang Bắc Nhiên càng thêm lạnh nhạt, hắn đã sớm tập thành thói quen. Dĩ nhiên Vu Mạn Văn không phải người đầu tiên tới đo công lực của hắn, càng không phải người cuối cùng.
Bất quá sau lần đầu tiên bị kiểm tra, Giang Bắc Nhiên không lo nữa, vì hắn biết những điểm ba thưởng của hệ thống không thể bị kiểm tra ra. Dù hắn mạnh hơn trời thì những cao thủ này cũng chỉ thấy thứ hắn muốn cho họ thấy.
Cho nên từ một khắc này, Giang Bắc Nhiên đã hiểu! Hắn và người của thế giới này hoàn toàn khác nhau, nếu thật sự kiểm tra sẽ bị đánh giá thấp, tuyệt đối có thể xem như thể chất giả trư ăn thịt hổ mạnh nhất!