Chương 22: Gặp Lại
Cũng không biết là mạch não khác biệt hay kỹ xảo của hắn có vấn đề, một loạt hành vi cùng ánh mắt vừa rồi của Giang Bắc Nhiên rõ ràng muốn bày tỏ hắn đã từ bỏ con đường tu luyện này, mưu cầu phát triển ở lĩnh vực khác, sao vị Vu hộ pháp này nghe không hiểu nhỉ?
Giang Bắc Nhiên thật lo vị này sẽ mạnh mẽ kéo hắn đi tu luyện, đây chẳng phải chậm trễ kế hoạch giả heo ăn thịt hổ vĩ đại của hắn à?
Bất quá bây giờ rõ ràng Vu hộ pháp nghe không lọt tai, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, về sau nghĩ biện pháp từ chối vậy, dù sao hắn vẫn có thể chuồn đi mà.
"Vậy từ nay trở đi, giờ Thìn hai hôm sau ngươi hãy tới Chấp Pháp đường đứng ở cửa ra vào chờ ta."
Vu Mạn Văn nói xong thì tiêu sái rời đi.
"Ai. . ."
Đợi đến khi Vu Mạn Văn đi xa, Giang Bắc Nhiên mới thở dài.
Cũng không biết tên nào tiết lộ tin tức của ta cho Liễu Tử Câm, dẫn ra nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Từ sau sự kiện tiểu sư muội, mỗi lần Giang Bắc Nhiên làm thiết ấn đều tuyển chọn đệ tử thật tỉ mỉ.
Nữ đệ tử không cần, abc nhị đại không cần, tướng mạo gian trá không cần, quá tuấn tú không cần vân vân. . .
Dù không thể cam đoan mỗi lần đều đúng ý mình nhưng ít nhất cũng được tám chín phần mười.
Đồng thời, sau mỗi lần hoàn thành thí luyện, Giang Bắc Nhiên đều thuyết phục đám sư đệ sư muội đừng đề cử mình, sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Quả nhiên vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân…”
Thở dài, Giang Bắc Nhiên đẩy cửa đi vào phòng
Hai ngày trôi qua rất nhanh, dựa theo ước định, Giang Bắc Nhiên đúng giờ xuất hiện ở cửa ra vào Chấp Pháp đường.
"Bắc Nhiên, bên này."
Giang Bắc Nhiên vừa định tìm kiếm bốn phía một phen thì nghe được tiếng gọi của Vu Mạn Văn cách đó không xa.
Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, Giang Bắc Nhiên thấy Vu hộ pháp mỉm cười gật đầu nhìn hắn, hai bên trái phải phân biệt là Liễu Tử Câm đứng đấy cúi đầu cùng Phương Thu Dao xoay mặt qua một bên.
Hôm nay Liễu Tử Câm mặc một thân Thúy Yên Sam xanh biếc, tán hoa được may ở nếp váy như phụ trợ thêm cho khí chất tiên tử thoát tục của nàng.
Đám đệ tử đi ngang qua nhịn không được liếc nhìn vài cái, mà Giang Bắc Nhiên chỉ có thể cố nén không thở dài.
Năm năm nay, số lần hắn dẫn nữ đệ tử xuống núi thí luyện có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tất cả đều là cao tầng kín đáo cưỡng ép gửi gắm cho hắn, chỉ là bề ngoài chỉ xem như tạm được, loại hoa nhường nguyệt thẹn như Liễu Tử Câm hắn càng thêm kính nhi viễn chi, vậy mà lần này vừa đến đã là hai người.
Thế giới này thật muốn chơi ta mà…
Giang Bắc Nhiên thầm ai oán một tiếng rồi tiến lên, hành lễ với Vu Mạn Văn:
"Bái kiến Vu hộ pháp."
"Ân, ngươi rất đúng giờ, bên cạnh là hai ái đồ của ta, ta tin ngươi cũng từng gặp rồi."
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, sau đó chắp tay với hai sư muội:
"Liễu sư muội, Phương sư muội."
Lúc mắt chạm mắt với Giang Bắc Nhiên, Liễu Tử Câm có chút bối rối. Dù sao nàng hiểu rõ sư huynh là vì nàng mới bị sư phụ cưỡng ép tới đây, lúc này trong lòng đối phương hẳn cảm thấy nàng rất phiền.
Thì ra đây là cảm giác lo lắng sợ bị đối phương chán ghét cảm giác ư. . . Thật khó chịu quá.
Nhưng mặc kệ trong lòng bất định thế nào, Liễu Tử Câm vẫn hít một hơi rồi nói:
"Gặp qua Giang sư huynh, lần này làm phiền ngươi rồi."
Một bên khác là Phương Thu Dao, nàng tùy ý chắp tay với Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Gặp qua sư huynh."
Chờ song phương bắt chuyện xong, Vu Mạn Văn bỗng ngoắc ngoắc ai đó:
"Mấy người các ngươi đừng ở đó vui đùa nữa, mau tới đây bái kiến sư huynh."
Còn nữa!?
Giang Bắc Nhiên thầm căng thẳng trong lòng, một loại dự cảm bất tường xuất hiện.
Chẳng lẽ lại tới nữa…
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy ba thiếu nữ tướng mạo giống nhau như đúc chạy về phía mình.
Không phải chứ. . .
Liễu Tử Câm cùng Phương Thu Dao đã đủ để Giang Bắc Nhiên nhức đầu, bây giờ còn thêm ba thiếu nữa tuyệt sắc này nữa.
Ba người đều có khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mi thanh tú thon dài, đôi mắt linh động, lộ ra thần khí bướng bỉnh như tinh linh, mắt ngọc mày ngài, màu da tinh tế tỉ mỉ, thật sự là ba mỹ nhân tuyệt sắc.
"Đây chính là Giang Bắc Nhiên, Giang sư huynh ta đã nói với các ngươi. Lần này xuống núi cần phải theo sát hắn, hắn nói gì làm đó, rõ chưa?"
"Vâng, sư phụ."
Ba người trả lời xong thì đồng loạt cúi đầu chào Giang Bắc Nhiên:
"Thủy Kính đường Ngu Quy Thủy/ Ngu Quy Chủy/ Ngu Quy Miểu bái kiến Giang sư huynh."
Mặc dù giờ phút này não Giang Bắc Nhiên như muốn nứt ra nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng lễ phép cười đáp:
"Gặp qua ba vị sư muội."
Chờ ba tỷ muội đứng phía sau Vu Mạn Văn, Vu Mạn Văn mới cười nói với Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, lần này phiền ngươi rồi, Thủy Kính đường chúng ta nhiều nữ đệ tử, cần một vị sư huynh đáng tin cậy, chỉ có thể làm phiền ngươi, dẫn đám sư muội này xuống núi xông xáo."