Chương 24: Trừ Điểm
Nghe Giang Bắc Nhiên vừa bắt đầu đã dùng điểm đánh giá lập uy, Phương Thu Dao lập tức không phục:
"Dựa vào cái gì ngươi có thể hạn chế việc chúng ta mặc quần áo thế nào a! Chuyện này liên quan gì tới nhiệm vụ?”
Giang Bắc Nhiên quét Phương Thu Dao một cái, sức mặt không thay đổi, dựng thẳng lên một ngón tay:
"Thứ nhất, về sau muốn nói chuyện trước tiên phải hô báo cáo, nhận được sự đồng ý của ta mới có thể nói chuyện, nếu không trừ một điểm đánh giá."
"Điểm thứ hai, trang phục đương nhiên liên quan tới nhiệm vụ. Chúng ta xuống núi chấp hành nhiệm vụ, không phải du sơn ngoạn thủy. Dung nhập vào mọi người, khiêm tốn hành động mới là chuẩn tắc lớn nhất của chúng ta khi làm việc, nghe rõ chưa?"
Phương Thu Dao nghe xong bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:
"Hừ, không phải do sợ à, nói dễ nghe thế."
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng Phương Thu Dao cũng không dám trực tiếp vỗ mông rời đi, dù sao Giang Bắc Nhiên cũng là thiết ấn sư phụ tự mình mời đến cho các nàng. Tất nhiên chứng tỏ hắn có tài, nàng không muốn mới lần thí luyện đầu tiên đã để lại ấn tượng xấu cho sư phụ.
"Xin hỏi chỉ có thể chọn giữa vải thô hoặc áo gai thôi sao?"
Lúc này Liễu Tử Câm đột nhiên hỏi.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhướng mày:
"Ta vừa nói, trước khi nói gì phải hô báo cáo, không hiểu sao? Trừ ngươi một điểm, lần sau không nhớ sẽ trừ hai."
Nghe Giang Bắc Nhiên dùng ngữ khí tràn ngập phẫn nộ khiển trách, Liễu Tử Câm cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn cả lúc bị cự tuyệt nữa.
Cái này. . . Đây chính là cảm giác bị quở mắng sao? Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha nàng đều chưa từng làm vậy với nàng a. Cảm giác này. . . thật tuyệt.
"Hắc! Tính tình ta hơi nóng nảy!"
Thấy Liễu Tử Câm bị rống như thế, Phương Thu Dao nhịn không được vừa tính mở miệng mắng lại bị Liễu Tử Câm kéo lại.
"Đừng, đây đúng là lỗi của ta."
"Thế nhưng hắn. . . !"
Không đợi Phương Thu Dao nói xong, Liễu Tử Câm đã nhìn nàng lắc đầu:
"Đừng nói nữa."
"Được rồi. . ."
Phương Thu Dao quệt mồm đáp ứng.
Trấn an Phương Thu Dao xong, Liễu Tử Câm lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, mở miệng hô:
"Báo cáo!"
"Nói."
Giang Bắc Nhiên đáp.
"Xin hỏi chỉ có thể chọn vải thô hoặc áo gai thôi sao? Hai loại chất liệu này ta đều không có, chẳng lẽ phải đi mượn người khác…”
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Không được, ta vừa nói, dung nhập vào mọi người là chuẩn tắc lớn nhất trong khi chúng ta làm việc. Đại đa số dân chúng dưới núi đều chỉ mặc áo gai vải thô, nếu chúng ta mặc quá lộng lẫy rất dễ khiến người khác chú ý, nói vậy ngươi hiểu chứ?"
"Vâng, ta hiểu được."
"Báo cáo!/ Báo cáo!/ Báo cáo!"
Liễu Tử Câm vừa dứt lời, ba tỷ muội Ngu gia bên cạnh trăm miệng một lời hô.
"Nói."
"Bất luận áo gai vải thô kiểu dáng gì cũng được sao?"
"Có cần mang giày cỏ không?"
"Có cần đội nón cỏ không?"
Nghe ba tỷ muội bắn liên thanh xong, Giang Bắc Nhiên trả lời:
"Lần sau từng người hỏi thôi."
Sau đó theo thứ tự hồi đáp: "Quần áo đều mặc kiểu dáng bình thường nhất, về phần giày cùng nón mũ về sau ta sẽ có an bài, các ngươi cứ đi hoàn thành mệnh lệnh đầu tiên trước đi.”
"Vâng! Đã rõ."
"Còn có vấn đề gì khác không?"
Giang Bắc Nhiên quét mắt nhìn năm người, thấy không ai trả lời liền nói:
"Nếu không có vấn đề gì thì mau đi chấp hành."
"Vâng!"
Nhìn năm cái sư muội quay người rời đi, Giang Bắc Nhiên nhẹ giọng thở dài.
Bình thường hắn thiết ấn cũng không nghiêm ngặt như thế, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, năm quả bom hẹn giờ vây quanh hắn, khiến hắn không thể không nghiêm khắc quân sự hóa việc quản lý. Bằng không sẽ rắc rối to.
Hắn đứng nguyên tại chỗ đợi chừng 20 phút, năm nữ hài đồng thời trở về Giang Bắc Nhiên, đứng trước mặt hắn. Tất cả đều đã mặc áo gai màu đen thống nhất của Chấp Pháp đường.
CMN. . . Đây chính là lệ chất thiên sinh khó che dấu sao!?
Giang Bắc Nhiên sụp đổ. Hiện tại hắn phát hiện, dù năm nữ hài đều đã mặc áo gai cực kỳ bình thường vẫn chẳng thể che lấp dung nhan tuyệt thế của các nàng. Thậm chí còn nhiều thêm một phần dụ hoặc, khiến Giang Bắc Nhiên thật muốn hô to, CMN, ta không nhận nổi việc này!
Sau khi phun máu ba lần trong lòng, Giang Bắc Nhiên lần nữa lên dây cót tinh thần, bắt đầu suy nghĩ chuyện kế tiếp.
Đầu tiên hắn có thể khẳng định, năm sư muội trước mắt đều là đại tiểu thư không biết khói lửa nhân gian. Trong đại lục Huyền Long huyễn loạn này, đại đa số bách tính ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chỉ có những người quyền thế mới đủ khả năng mua được tơ lụa.
Mà năm thiếu nữ trước mắt hắn, trong nhà không phải có tiền cũng là có thế. Bằng không sao ngay cả kiện áo gai vải thô các nàng cũng không có.
Mặt khác, từ nét mặt các nàng có thể nhìn ra được, các nàng cực kỳ không thích mặc loại vải thô ráp này, ai ai cũng chau mày.
Ai. . . Đội ngũ này dẫn đi kiểu gì đây.