Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản Dịch)

Chương 26 - Sửa Giày

Chương 26: Sửa Giày

"Sư huynh cái gì vậy?"

Ngu Quy Chủy tiến lên một bước hỏi.

"Hả? Ngươi chưa thấy qua? Đây là vải bạt, dùng để phòng trúng gió."

"Vải bạt?"

Ngu Quy Chủy trừng mắt hiếu kỳ nhìn.

Giang Bắc Nhiên nhìn về phía những người khác, phát hiện các nàng cũng cùng một bộ mặt mờ mịt, rõ ràng đây là lần đầu thấy.

Ai, những đại tiểu thư này như sống ở thế giới khác so với dân chúng bình thường….

"Tóm lại ngươi cứ đeo lên mặt rồi biết công dụng của nó.”

Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa vải bạt cho Ngu Quy Chủy, sau đó nhìn về phía một Ngu sư muội khác:

"Ngươi muốn hỏi gì."

"A, ta không còn, Nhị muội đã hỏi giúp ta."

Tiếp theo, Giang Bắc Nhiên nhìn Ngu sư muội còn lại:

"Ngươi cũng vậy?"

"Ân."

Ngu Quy Miểu dùng sức gật đầu một cái.

"Được, vậy các ngươi đeo lên đi."

Giang Bắc Nhiên rút ra hai khối vải bạt còn lại đưa cho các nàng.

"Oa, thơm quá."

Giờ phút này, Ngu Quy Chủy đã đeo lên vải bạt lên, hai mắt phát sáng, mũi ngọc tinh xảo không ngừng nhún nhún, phảng phất muốn hút vào càng nhiều hương khí càng tốt.

Mặt khác, hai Ngu sư muội còn lại cũng vội đeo vải bạt lên, kinh hỉ nói:

"Thơm quá."

Trước đó vì phòng ngừa Liễu Tử Câm hoặc Phương Thu Dao không chịu đeo vải bạt, Giang Bắc Nhiên đặc biệt ngâm vải bạt trong Bách Hoa Mật do hắn đặc chế, lại dùng trận pháp khóa mùi hương này lại trong phạm vi nhất định, để người ngoài không ngửi thấy được.

Thấy ba tỷ muội Ngu gia kinh hỉ, Liễu Tử Câm và Phương Thu Dao cũng không nhịn được tò mò mà đeo vải bạt lên.

"Thật nha, đeo vào liền ngửi được hương thơm rất đặc biệt. Sư. . ."

Liễu Tử Câm vừa muốn hỏi lại vội vàng bịt miệng, dù nàng rất chờ mong được Giang sư huynh răn dạy một lần, nhưng nếu bị trừ hai điểm mà nói, nàng sẽ thất bại.

"Báo cáo."

Liễu Tử Câm nhỏ giọng hô.

Thấy phản ứng của Liễu Tử Câm, Giang Bắc Nhiên hết sức hài lòng, gật đầu:

"Nói đi."

"Xin hỏi trên vải bạt là mùi thơm gì vậy?"

Lúc Liễu Tử Câm hỏi, ba tỷ muội Ngu gia cũng đồng thời nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, trên mặt như viết mấy chữ, chúng ta cũng rất tò mò.

Dưới sự soi mói của bốn đôi mắt đầy hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên lấy một cái bình nhỏ trong Càn Khôn giới chỉ ra:

"Đây là Bách Hoa Mật ta nhưỡng, được ủ từ trăm loại hoa, hương khí của nó có thể giúp các ngươi đề thần tỉnh não."

"Oa, sư huynh, ngươi còn biết nhưỡng mật?"

"Sư huynh có thể cho ta xem thử mật hoa này trông thế nào không?”

"Sư huynh, ta có thể nếm thử mật hoa không?"

Thấy ba tỷ muội Ngu gia đưa mặt lại gần, Giang Bắc Nhiên dùng sức ho khan một tiếng, ánh mắt sắc bén quét tới các nàng.

"Ngô. . ."

Biết mình đã làm trái quy tắc, ba tỷ muội vội lùi về chỗ.

Giang Bắc Nhiên gật đầu, mở bình Bách Hoa Mật ra, sau đó nhìn năm sư muội:

"Bách Hoa Mật chứa Hàn Tỏa Mai Hoa, Kim Anh Tử, Nhung Thảo Hoa, Hỏa Thương Thụ các loại thực vật tinh hoa, rất tốt cho việc bổ huyết ích khí, dưỡng da, trú nhan."

Sau khi ba tỷ muội Ngu gia và Liễu Tử Câm nghe mấy chữ sau cùng, hai mắt lập tức lóe sáng, thậm chí Phương Thu Dao một mực quay đầu sang chỗ khác cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Giang Bắc Nhiên thấy thế thì hơi nhếch khóe môi:

"Xem ra các vị sư muội đều có hứng thú với bình Bách Hoa Mật trong tay ta. Vậy đi, nếu sư muội có biểu hiện tốt nhất trong lần hành động này sẽ nhận được một bình mật hoa.”

Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong thì lập tức reo hò một tiếng, dù các nàng không chắc Giang Bắc Nhiên nói thật hay giả nhưng dù sao cũng không bỏ tiền, tin một chút cũng được, mà hương vị Bách Hoa Mật thật rất dễ chịu, so với bất luận son phấn bột nước các nàng từng mua đều thơm hơn nhiều.

Giang Bắc Nhiên cất Bách Hoa Mật vào Càn Khôn giới, nhìn năm người rồi nói:

"Thế nào? Giày có vừa chân không? Lần này không cần báo cáo, trực tiếp trả lời đi."

"Ta. . . hình như có chút chật.”

Ngu Quy Thủy đáp.

Giang Bắc Nhiên hơi nhìn lướt qua chân Ngu Quy Thủy, xác định đại khái số đo rồi nói:

"Ừ, cởi ra cho ta, ta giúp ngươi sửa chút."

"Phiền sư huynh rồi."

Ngu Quy Thủy cởi giày cỏ đưa cho Giang Bắc Nhiên.

Giang Bắc Nhiên nhận giày cỏ, trực tiếp rút một cọng cỏ u la từ trong Càn Khôn giới ra, bắt đầu bện.

Giày cỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần biến lớn, Ngu Quy Thủy nháy mắt kinh ngạc:

"Sư huynh, tay của ngươi thật điệu nghệ a."

Ngu Quy Chủy cũng nói:

"Đây không phải rất khéo tay à? Sư huynh, ngươi bện kiểu gì vậy? Sao có thể trực tiếp bện lên trên giày luôn?”

Bình Luận (0)
Comment