Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản Dịch)

Chương 32 - Cần Thời Gian Suy Nghĩ

Chương 32: Cần Thời Gian Suy Nghĩ

Bất quá bây giờ suy nghĩ những cái này làm gì. Sau khi có được đáp án mình cần, Giang Bắc Nhiên lấy bao lá sen trong Càn Khôn giới ra để lên bàn:

"Ăn bánh bao trước đi."

Ba tỷ muội Ngu gia chờ mong đã lâu đồng thời reo hò, chỉ chờ Giang Bắc Nhiên lấy bao lá sen ra liền nhao nhao tới lấy bánh bao đậu.

Mà Liễu Tử Câm lại móc một hầu bao màu hồng ra, hỏi:

"Sư huynh, bánh bao này bao nhiêu tiền? Ta trả lại cho ngươi."

Giang Bắc Nhiên nghe xong có chút ngoài ý muốn, không ngờ vị đại tiểu thư này ý thức như thế, hắn trực tiếp khoát tay:

"Mấy cái bánh bao thôi, sư huynh mời các ngươi ăn."

"Vậy đa tạ sư huynh."

Lúc này Liễu Tử Câm mới tiến lên, cầm một bánh bao đậu lên.

Ba tỷ muội Ngu gia thấy thế cũng hậu tri hậu giác cùng hô:

"Đa tạ sư huynh."

"Không cần khách khí."

Giang Bắc Nhiên nói xong lại cầm một cái bánh bao đậu cắn một cái.

Ân ~ bánh mềm ngọt, đặc biệt hơn các loại bánh đầu khác, hình như còn có thêm hoa quế nữa? Gia vị không tệ, lần sau ta mua thêm.

Ba tỷ muội Ngu gia không nghĩ nhiều, hung hăng nói mấy tiếng ăn ngon.

Liễu Tử Câm khẽ mở miệng thơm, cắn một miếng nho nhỏ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, sau đó nhìn về phía Phương Thu Dao rồi nói:

"Thu Dao, bánh này ăn ngon lắm, ngươi mau nếm thử đi."

Nhưng Phương Thu Dao lại quật cường nhìn sang chỗ khác, trong miệng lẩm bẩm:

"Ta không ăn đồ sư huynh mua.”

"Thu Dao!"

Liễu Tử Câm kéo ống tay áo Phương Thu Dao.

Lúc này Giang Bắc Nhiên đã ăn xong bánh bao đậu, hắn mở miệng nói:

"Phương sư muội, hành hiệp trượng đúng là chuyện chúng ta nên làm, nhưng hành hiệp trượng nghĩa cũng không đơn giản là rút kiếm giết lui đám côn đồ như ngươi nghĩ.”

"Hừ! Hành hiệp trượng nghĩa chẳng phải là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ à?"

Phương Thu Dao không phục nói.

"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết tại sao chuyện này lại xảy ra, ba tên côn đồ dưới trướng ai? Đả thương hoặc giết họ rồi ngươi làm thế nào toàn thân trở ra? Còn có. . ."

"Ngươi chỉ đang ngụy biện thôi! Trên thực tế chỉ là ngươi sợ phiền phức?! Ta giết họ là chuyện của một mình ta, có chuyện gì Phương Thu Dao ta tới gánh!”

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, nói tiếp:

“Giới tu sĩ không thiếu người có nhân tâm hiệp nghĩa như Phương sư muội, càng không thiếu bách tính bị ức hiếp, tà nhân nối giáo cho giặc, nếu phía sau đám côn đồ đó là một vị Huyền Giả, thậm chí Huyền Sư tới báo thù, đến lúc đó ngươi làm gì?"

"Ta. . . Ta liều mạng cùng bọn họ là được!"

Lúc nói câu này, rõ ràng Phương Thu Dao cũng đã nhỏ giọng hơn.

"Vậy ngươi có từng nghĩ tới, trước khi ra tay ra rõ thân phận 3 tên côn đồ rồi…”

"Ta không nghe! Ta không nghe! Ta không nghe!"

Phương Thu Dao bịt lỗ tai lắc đầu.

Giang Bắc Nhiên thấy thế chỉ đành nhún nhún vai, hắn biết kỳ thật Phương Thu Dao cũng hiểu. Chỉ là sợ mất mặt nên mới cần thêm thời gian suy nghĩ thôi.

Sau khi giải thích cho ba tỷ muội Ngu gia về việc phòng chữ Nhân chỉ lớn chừng này và khách sạn sẽ không cung cấp thêm bàn trang điểm, cuối cùng Giang Bắc Nhiên cũng sắp xếp xong vấn đề phòng ở cho các nàng. Dù cả năm đều chẳng vui vẻ gì cho cam.

"Phanh."

Đóng cửa phòng lại, Giang Bắc Nhiên thở phào, năm thiên kim đại tiểu thư kia còn khuyết thiếu thường thức hơn cả hắn khi vừa xuyên tới đây. Trong thế giới quan của các nàng, khách sạn là phải có nệm tơ tằm, huân hương Tử Lâm Thảo và các loại dịch vụ như tắm với cánh hoa.

Điều này khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng ngạc nhiên, đến cùng trước kia các nàng đã ở loại khách sạn gì. Vì theo hắn biết, dù là phòng chữ Thiên trong khách sạn ở huyện thành cũng không cung cấp mấy thứ xa xỉ như vậy.

Quả nhiên có tiền muốn gì cũng được?

Giang Bắc Nhiên tháo Mẫn Nhiên sáo trang ra, đổi một thân áo vải thô không nổi bật rời khỏi khách sạn, khó có được một lần xuống núi, đương nhiên hắn muốn ra ngoài phát động thêm mấy nhiệm vụ nữa.

. . .

"Ai! Là Võ gia tới, hôm nay là ngày lành gì đây?"

"Cho ta hai khối thịt mỡ, chặt ra, càng nhỏ càng tốt."

"Được rồi, theo ý ngài."

Giang Bắc Nhiên đi ngang qua một hàng thịt, nghe xong đoạn đối thoại kia thì nhìn lão bản cắt nát khối thịt rồi gói xuyên dây thừng qua đưa cho khách.

"Võ gia, ngài thịt ngon, hết thảy 20 văn."

Người được lão bản hàng thị gọi là Võ gia tùy ý nói một câu:

"Như cũ, trước nợ, cuối tháng trả một lần."

Lão bản hàng thịt nghe xong thì sắc mặt có hơi cổ quái, ngữ khí tức khẩn trương lại nịnh nọt:

"Võ gia. . . Tiền tháng trước của ngài. . ."

"Hử!?"

Lão bản hàng thịt vừa nói được phân nửa thì tráng hán Võ gia liền hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

"Thế nào, không tin Võ Quý ta?"

Dũng khí vất vả lắm mới có được của lão bản hàng thịt nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, liên tục cười làm lành:

"Sao ta dám, sao ta dám, tiểu nhân chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thuận miệng hỏi một chút thôi. Ngài đi đường thong thả."

Bình Luận (0)
Comment