Chương 39: Đụng Độ Cao Nhân
Theo thanh âm nịnh nọt của thư sinh, một đao khắc mặt rỗ đi ra, cười to:
"Nữ oa kia thật sự có chút bản sự, thủ hạ ngươi tầm thường của ngươi đánh không lại nàng cũng rất bình thường."
"Đúng đúng đúng, vạn hạnh hôm nay có Cố lão đại đến uống rượu cùng ta, bằng không con vịt bị đun sôi này của tiểu đệ chắc sắp bay đi mất, vẫn cực thân ngài ra tay chế trụ tiểu nương tử kia, để đám thủ hạ rác rưởi của ta mở mang tầm mắt, thấy được cái gì gọi là cao thủ thật sự.”
"Dễ thôi, dễ thôi, vậy ta giúp ngươi, coi như trả ngươi tiền bữa rượu này."
"Cố lão đại, rượu này vốn là ta xin ngài, cực khổ ngài xuất thủ tất nhiên sẽ có thù lao rồi.”
"Ha ha, Trương huynh đệ thượng đạo, vậy ngươi cứ đứng nhìn là được rồi.”
Nói xong, Cố lão đại nhàn nhã đi về phía Phương Thu Dao.
Lúc này tinh thần Phương Thu Dao bắt đầu hoảng hốt, nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt giúp nàng vẫn giữ được thanh tỉnh tương đối.
Chỉ cần giết hắn. . . Ta sẽ có cơ hội rời đi.
Nghĩ rõ điểm này, Phương Thu Dao không do dự nữa, dùng hết khí lực còn lại đâm về phía Cố lão đại.
Bạch Hồng Tử Điện!
Đây là một chiêu nhanh nhất trong tất cả kiếm chiêu của Phương Thu Dao, một vòng sáng màu trắng hiển lộ xung quanh thân kiếm, Bạch Hồng Kiếm như tia chớp hướng về phía cổ của Cố lão đại.
Đối mặt với một kiếm hung hăng như vậy, Cố lão đại không chút hoang mang, chỉ nghiêng người một cái đã nhẹ nhàng tránh thoát, thuận tay rút chuôi đao tử đồng bên hông tử thúc vào bụng Phương Thu Dao.
"Ngô!"
Phương Thu Dao kêu đau một tiếng, ôm bụng nửa quỳ trên mặt đất, thân thể của nàng rất nhanh sẽ không chịu được nữa. Bây giờ một cái thúc này khiến lục phủ ngũ tạng của nàng như bị quấy lên.
Cùng lúc đó, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện nhiệm vụ lựa chọn.
Lựa chọn một: Xuống dưới giết tất cả ác đồ vây quanh Phương Thu Dao.
Ban thưởng: Song Phong Quán Nhĩ (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Lớn tiếng la lên, kéo tuần bổ trực đêm tới.
Ban thưởng: Tấn Thiết Điểm Cương Thương (Hoàng cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Dưới tình huống không thương tổn đến bất kỳ ác đồ nào giải cứu Phương Thu Dao.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Dù chọn số ba mất ít sức nhất, nhưng sao hắn cảm thấy độ khó này rất cao a.
Giang Bắc Nhiên thầm mắng đậu đen rau má trong lòng rồi móc hai viên màu đen trong Càn Khôn giới ra.
Phương Thu Dao đã lâm vào tuyệt cảnh phía dưới đang vạn phần hối hận, nàng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Nàng chỉ muốn giúp lão bà bà kia thôi mà, sao lại rơi vào kết cục này.
Ngược lại với nàng, đám ác đồ thì cười ha ha, nhao nhao vuốt mông ngựa Cố lão đại.
"Cố lão đại đúng là Cố lão đại! Vừa ra tay đã chế trụ được tiểu nương tử này, công phu bậc này, toàn Lạc Hà trấn chỉ sợ không tìm ra được người thứ hai a!"
"Đâu chỉ Lạc Hà trấn! Xem như toàn bộ Lạc Nam phủ, với bản sự của Cố lão đại, chỉ sợ cũng có thể đi ngang.”
"Ai, nếu ta có được một phần nhỏ bản lãnh của Cố lão đại thì coi như đời này không uổng.”
. . .
Nghe đủ loại vuốt mông, Cố lão đại thoải mái cười to, rõ ràng rất thích.
Đợi đám tiểu đệ vuốt mông xong, thư sinh mới đi tới chắp tay nói với Cố lão đại:
"Võ công Cố lão đại quả nhiên cái thế, tiểu đệ cực kỳ bội phục."
"Được rồi, được rồi, chỉ đối phó với một tiểu nương tử thôi mà, dễ như trở bàn tay, không có gì đáng tán dương."
Thấy Cố lão đại đã thỏa mãn, thư sinh không khen nữa, quay người một cước đá vào vai Phương Thu Dao.
"Gái điếm thúi! Dám đả thương huynh đệ của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi biết Mã vương gia này lợi hại thế nào.”
"Ha ha ha ha ha!"
Thấy cảnh này, đám ác đồ cất tiếng cười to.
Phương Thu Dao ngã trên mặt đất đã hoàn toàn tuyệt vọng. Dù nàng đã cố gắng nhưng thật sự toàn thân không có chút lực nào.
Mau cứu ta. . . Ai tới cứu cứu ta a. . .
Mắt thấy thư sinh sắp tới gần mình, Phương Thu Dao tuyệt vọng thầm hét lên trong lòng.
"Ầm!"
Vào lúc thư sinh chuẩn bị giơ chân lên đạp Phương Thu Dao lần nữa thì một đoàn khói đen nổ ra.
"Chuyện gì đã xảy ra!?"
Thư sinh kinh hãi quát.
Mặc dù đã là đêm tối nhưng nhờ vào ánh trăng, thư sinh vẫn có thể thấy rõ sự vật trước mắt, nhưng hiện tại bị làn khói đen bao phủ, hắn chẳng thấy gì cả, chỉ nghe được âm thanh mà thôi.
Cố lão đại bên cạnh nhướng mày, đang định rút tử đồng đao ra đánh tan khói đen thì cảm giác có một cỗ cự lực chấn tử đồng đao của mình về.
Thật mạnh!
Cố lão đại bị hù dọa liên tiếp lui về sau, dù như vậy không tính là thật sự giao đấu, thế nhưng Cố lão địa vẫn biết bản thân chẳng phải đối thủ của người kia.
"Không biết là vị cao nhân tiền bối nào đến đây, tại hạ là Cố Lâu Thanh đường chủ của Hoàng bang. Nếu có mạo phạm xin ngài tha thứ một hai."