Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản Dịch)

Chương 4 - Đào Mỏ

Chương 4: Đào Mỏ

Lên núi, rất nhanh Giang Bắc Nhiên đã biết được nội dung thí luyện của mình.

"Bắc Nhiên a, tu luyện cần chịu khổ, cần bền lòng, mà đào mỏ có thể rèn luyện hai loại phẩm tính. Chỉ cần ngươi chịu đựng, thông qua khảo nghiệm thủ sơn, bần đạo sẽ đến đón ngươi nhập tông."

Để lại câu nói này và Giang Bắc Nhiên tràn đầy đấu khí, đạo trưởng mặc hắc bào quay người hạ sơn.

Sư phụ, ta nhất định sẽ liều mạng cố gắng hồi báo ơn tri ngộ này của ngài!'

Giang Bắc Nhiên âm thầm thề trong lòng sẽ cố gắng đào mỏ thật tốt.

Nhưng tới ngày thứ hai, hùng tâm tráng chí này đã triệt để bị dập tắt, nguyên nhân rất đơn giản, đào mỏ thật sự rất mệt!

Trước khi xuyên qua Giang Bắc Nhiên chỉ là học sinh cấp hai bình thường, ngay cả tiết thể dục cũng chỉ tjapa cho có, tố chất thân thể có thể nói là tương đương kém.

Sau khi xuyên qua, thân thể này cũng không khá hơn là bao, cộng thêm việc ăn uống không có dinh dưỡng, thân thể hắn gầy trơ cả xương.

Không được huấn luyện gì, sáng sớm hôm sau Giang Bắc Nhiên đã bị hai người thủ sơn kéo đến một cái mỏ. Sau khi được phân việc xong thì người thủ sơn đưa cho hắn một cái sọt cùng một cái cuốc chim, kêu hắn phải cố gắng thật tốt.

Trong tưởng tượng của Giang Bắc Nhiên, đào mỏ cũng như chơi game trên máy tính, đập vào cái keng keng là được.

Nhưng trong hiện thực, mùi hôi thối, oi bức, đen tối, nhỏ hẹp khiến hắn không khỏi ngơ ngác. Hắn chỉ là học sinh cấp hai mình thường, nào từng thấy qua chuyện này?

Nhưng hai người thủ sơn rõ ràng không tính cho hắn làm thời gian chuẩn bị, trực tiếp đẩy hắn vào trong hầm mỏ rồi chặn tấm ván gỗ lên.

Đường trong mỏ cao thấp chênh lệch, Giang Bắc Nhiên khi thì đứng khi thì ngồi xổm, thậm chí có đôi khi phải bò như chóa, lúc tới chỗ khai thác thì thể lực hắn cũng tiêu hao sạch không còn gì.

Không có thời gian nghỉ ngơi, hắn vừa tới nơi đã bị hai tên thủ sơn đốc thúc lấy đi đào mỏ, bởi vì cái gọi là nhìn người khác làm không tốn sức, Giang Bắc Nhiên trước kia chỉ xem người khác đào mỏ trong TV nên cảm thấy không mệt gì cả.

Nhưng trong hiện thực, hắn chỉ đập vài chục cái đã mệt đến mức cổ họng muốn ứa ra lửa, đôi tay nặng như rót chì, nặng đến không nhấc lên nổi.

"Ha. . . Ha. . ."

Hai tay đau nhức khiến Giang Bắc Nhiên chống cuốc chim liều mạng mà thở, nhưng trong mỏ đá như có khí ga, hắn còn thở càng choáng váng.

"Ai cho ngươi nghỉ ngơi, có muốn thông qua thí luyện không?"

Vào lúc Giang Bắc Nhiên sắp ngất đi, một tên thủ sơn đi tới đẩy hắn một cái.

Nghe được hai chữ thí luyện, Giang Bắc Nhiên lần nữa thở hơi lên, tiếp tục liều mạng nhưng đôi tay hắn lại không cách nào nhấc lên nổi.

Ai! Ta thật quá vô dụng, xin lỗi, sư phụ, đệ tử để ngài thất vọng rồi.

Hắn thầm mắng mình một chút rồi lắc đầu nói:

"Ta. . . ta thực sự đào không nổi."

"Ngươi mới đào có mấy lần đã đào không nổi, ngươi còn muốn gia nhập tông môn không?"

"Là. . . Là ta vô dụng, ta sẽ bồi tội với đạo trưởng, là ta để hắn thất vọng, thật xin lỗi."

Giang Bắc Nhiên nói xong thì thở dài, trong lòng cảm khái sao đám nhân vật chính xuyên qua trong tiểu thuyết có ý chí tu luyện cứng cỏi lắm mà. Sao tới hắn lại yếu như vậy, chẳng lẽ cái hệ thống này không biết hỗ trợ ký chủ là hắn sao.

Giang Bắc Nhiên nhỏ yếu đang chuẩn bị thản nhiên tiếp nhận kết cục thất bại thì cảm nhận được sự đau đớn truyền tới từ phần bụng dưới.

"Mẹ nó! Thật đúng là phế vật, đám người lúc trước vì gia nhập tông môn giả này đã liều mạng hơn mấy tháng, ngươi cái thứ gấu chó mới ngày đầu tiên đã không trụ được."

Người thủ sơn vừa nói nói vừa đạp Giang Bắc Nhiên.

Giang Bắc Nhiên đạp hai cái lúc này chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, trong đầu ông ông, một loại dự cảm bất tường dâng lên.

Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ thông, tên thủ sơn kia đã ngồi xổm nắm tóc hắn:

"Thứ phế vật, nghe kỹ cho lão tử, ngươi thật tưởng mình là kỳ tài ngút trời có thể tiến vào tông môn trở thành người tu tiên? Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là tên phế vật, hiện tại mau đào mỏ cho lão tử, đào không nổi, lão tử lấy mạng ngươi, nghe hiểu không!?"

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì hung hăng lắc đầu, hô:

"Ta muốn gặp sư phụ, ta muốn gặp sư phụ."

"Sư phụ? Ha ha ha ha ha."

Tên thủ sơn cuồng tiếu, hỏi:

"Sư phụ của ngươi tên gì?"

"Sư phụ ta là. . . Sư phụ ta là. . ."

Giang Bắc Nhiên lần nữa ngơ ngác, hai ngày đó đạo trưởng chưa bao giờ nói tên của mình cho hắn biết, hắn cũng chưa từng hỏi.

"Ta. . . Sư phụ ta là đạo nhân của Ly Hỏa tông, là người dẫn ta tới hôm qua, ta muốn gặp hắn, ta muốn gặp hắn!"

"Ha ha ha ha."

Người thủ sơn cười càng lớn, tiếp lấy đá một cước vào bụng Giang Bắc Nhiên:

Bình Luận (0)
Comment