Chương 42: Trần Gia Tới Điều Tra
Phương Thu Dao nói xong chậm rãi nhắm mắt lại.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, Giang Bắc Nhiên đúng giờ gõ cửa phòng Liễu Tử Câm các nàng.
Tiếng kẹt kẹt vang lên, Liễu Tử Câm đẩy cửa ra, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, chúng ta đã chuẩn bị xong."
Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua trong phòng, phát hiện Phương Thu Dao đã thay quần áo xong, cũng đã đội mũ rơm lên.
"Còn khó chịu gì không?"
Giang Bắc Nhiên mặt không đổi sắc nhìn về phía Phương Thu Dao.
Phương Thu Dao lắc đầu:
"Không có, thuốc sư huynh cho rất hữu dụng."
“Ừ, vậy chuẩn bị lên đường đi."
Lúc này, ba tỷ muội Ngu gia cũng bước khỏi phòng, thấy Giang Bắc Nhiên thì cùng nhau hành lễ:
"Chào sư huynh."
Giang Bắc Nhiên lạnh nhạt nhìn các nàng gật đầu, trong lòng hết sức tò mò.
Hôm qua tỷ muội Ngu gia cũng không phàn nàn gì về gian phòng cả, ba người cứ thế ngủ qua một đêm.
Chẳng lẽ trong Càn Khôn giới của các nàng có một cái giường?
Bất quá hắn cũng không quá hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên nhìn chung quanh một chút rồi nói với năm sư muội:
"Nếu chuẩn bị xong thì lên đường đi."
"Vâng!"
Năm thanh âm đồng loạt vang lên.
A?
Ba tỷ muội Ngu gia cùng nhìn về phía Phương Thu Dao, có chút kỳ quái sao hôm nay đối phương không bát nháo nữa, rõ ràng hôm qua nàng ấy căn bản không để ý tới sư huynh mà.
Nghi hoặc qua đi, ba tỷ muội hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên và Phương Thu Dao, lộ ra vẻ mặt chẳng khác gì nhau.
Ta rất hiếu kì!
. . .
Xuống lầu tính tiền xong, Giang Bắc Nhiên dẫn theo năm sư muội rời khỏi Lạc Hà trấn, đi đến Tập Phú thôn.
Vào giữa trưa, khách sạn Hà Bay vẫn đón khách như thường, mấy tên tiểu nhịn bận rộn phục vụ, đem mỹ vị đưa lên bàn cho khách nhân.
Đoàn Nhân Kế đang uống rượu quay đầu thấy được thân ảnh quen thuộc thì bị hù cho bỏ cả chung rượu xuống, đi tới trước mặt đối phương, cúi đầu hô:
"Trần gia, được ngài đại giá quang lâm tới tiểu điếm, đây đúng là vận may của chúng ta a.”
…
Đoàn Nhân Kế cầm chổi quét sơ bụi đất rồi làm tư thế mời Trần gia vào:
"Trần gia, mời ngài vào trong, hôm nay ngày muốn dùng gì? Chưởng quỹ chúng ta vừa mở một vò Quế Hoa Nhưỡng. . ."
Đoàn Nhân Kế đang muốn giới thiệu tiếp lại thấy Trần gia khoát tay với hắn:
"Hôm nay ta tới không phải để uống rượu, ta tới để hỏi ngươi một chuyện.”
"Ai! Trần gia cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy."
"Trước tìm một căn phòng trống cho ta."
"Được rồi, mời ngài đi theo ta."
Đoàn Nhân Kế dẫn Trần gia vào căn phòng chữ Thiên tốt nhất trong khách sạn, thuận tay xoa xoa bàn:
"Trần gia, ngài còn gì không hài lòng không?"
Đoàn Nhân Kế vừa dứt lời liền thấy Trần gia rút thanh đao bên hông ra, kề lên cổ hắn.
Đoàn Nhân Kế sợ hãi, liên tục hô:
"Trần gia tha mạng, Trần gia tha mạng a, dưới có con nhỏ. . ."
"Im miệng!"
Trần gia không nhịn được quát lên.
Đoàn Nhân Kế nghe vậy vội ngậm miệng lại, nhưng chân không nhịn được run lên cầm cập.
"Chuyện ta hỏi ngươi không được nói ai biết, nếu có người thứ ba biết. . . kết quả thế nào ngươi tự rõ chứ?"
"Ta rõ, ta rõ!"
Đoàn Nhân Kế liên tục gật đầu.
"Tốt, ta hỏi ngươi, gần đây có nhân sĩ nào có khí chất khác thường tới nhà trọ các ngươi không?”
Đoàn Nhân Kế nghe xong thì suy tư một lúc, lắc đầu nói:
"Mấy ngày gần đây khách nhân ở trọ không nhiều, nhân sĩ tông môn. . . hẳn không có."
"Cái gì gọi là hẳn không có!? Ngươi đùa gia gia ngươi à?"
Trần gia trừng mắt, đao trong tay lại dán sát lên cổ Đoàn Nhân Kế hơn.
Việc này khiến làm Đoàn Nhân Kế bị hù đến đũng quần ướt nhẹp, luôn miệng nói:
"Xác thực không có! Xác thực không có! Hai ngày nay trừ mấy vị công tử gia đến từ Đông Thiếu phủ ra thì đều là dân chúng mặc áo gai vải thô tầm thường."
"Được, hiện tại ngươi kêu hết người làm trong đây ra cho ta, ta có việc muốn hỏi họ."
"Được được được, ta lập tức đi liền."
Đoàn Nhân Kế nói xong thì chạy khỏi phòng, tới đại sảnh thét to:
"Mặt Rỗ, Tiểu Lục, Thạch Đầu, tất cả mau tới đây."
Đám tiểu nhị nghe vậy vội xin lỗi khách nhân rồi chạy tới trước mặt Đoàn Nhân Kế, hỏi:
"Sao vậy Đại Lưu ca?"
"Hiện tại ngừng hết việc đang làm lại, đi theo ta.”
"A? Tất cả chúng ta đều đi hả? Còn chuyện làm ăn trong tiệm thì sao?”
"Ai nha, đừng để ý, tranh thủ thời gian đi."
Dù ba tiểu nhị không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau.
Đi tới gian phòng chữ Thiên, đám tiểu nhị thấy Trần gia bên trong liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, lập tức cúi đầu hô:
"Chào Trần gia."