Chương 45: Hội Đồ Lục
Cho nên những kỹ năng cơ bản như đọc bản đồ này Giang Bắc Nhiên quyết định sẽ huấn luyện cho các nàng một chút.
Nửa canh giờ trôi qua, Liễu Tử Câm khép sách lại, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, ta hiểu rõ hơn rồi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu:
"Ừ, vậy tiếp tục tìm đường đi."
Sự thật chứng minh Liễu Tử Câm thật sự rất thông minh, sau khi lĩnh ngộ được cách nhìn đường, nàng lập tức tìm ra được lối đi.
"Phía trước hẳn là Tập Phú thôn."
Đi qua tới một lối rẽ, Liễu Tử Câm chỉ về đằng trước ồi rồi nói.
"Oa! Tử Câm tỷ, ngươi thật lợi hại a!"
Phương Thu Dao nhịn không được được mà vỗ tay.
"Là sách sư huynh cho ta lợi hại thôi, sách viết rất dễ hiểu, rất có ích cho cách việc đọc bản đồ."
"Sách? Sách gì?"
Phương Thu Dao hỏi.
"Là cuốn sách này nè."
Liễu Tử Câm đưa Hội Đồ Lục ra cho Phương Thu Dao nhìn.
"Cho chúng ta xem với."
Ba tỷ muội Ngu gia nghe vậy cũng tò mò bu lại.
"Hội. . . Đồ. . . Lục."
Nhẹ giọng đọc ba chữ to trên bìa, Ngu Quy Chủy nói ra:
"Ta nhớ kỹ rồi, sau này trở về ta cũng mua một quyền đọc thử."
Liễu Tử Câm nghe xong chỉ cười cười không nói gì. Dù không chắc lắm nhưng nàng cảm thấy quyển sách này hẳn là do chính sư huynh tự viết, vì câu chữ trong sách không quá giống những cuốn sách khác, trong đó có một loại tùy hứng rất có cảm giác thuộc về sư huynh.
Liễu Tử Câm cất Hội Đồ Lục lại, sau đó tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, dò hỏi:
"Sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Giang Bắc Nhiên nhìn các nàng một cái, nói ra:
"Nói chút về suy nghĩ của các ngươi đi."
Suy tư một hồi, Phương Thu Dao mới lên tiếng.
"Hẳn nên vào thôn trang hỏi thăm xem đám hài tử kia mất tích kiểu gì, cũng ra rõ sơ về thời gian và địa điểm?"
Mặt khác, các sư muội còn lại nghe xong cũng nhao nhao đồng ý.
Nhưng Giang Bắc Nhiên lắc đầu, nói ra:
"Các ngươi làm vậy sẽ đánh cỏ động rắn."
Giang Bắc Nhiên nhìn năm khuôn mặt mờ mịt rồi giải thích:
"Nhiệm vụ chúng ta nhận được là tại Tập Phú thôn có hài đồng liên tiếp mất tích. Nói cách khác, phạm nhân hẳn vẫn đang gây án, thậm chí đã tiềm phục sẵn trong thôn. Một khi các ngươi đi nghe ngóng như vậy sẽ bại lộ thân phận đệ tử Quy Tâm tông của mình, để tội phạm nghe được hắn tự nhiên sẽ cẩn thận hơn nhiều, thậm chí không gây án nữa."
Mấy người Liễu Tử Câm nghe xong liên tục gật đầu:
"Sư huynh nói rất hay rất có đạo lý, vậy không đi hỏi thăm thì làm sao chúng ta điều tra đây?”
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, hồi đáp:
"Không cần điều tra, lặng lẽ chờ chúng gây án tiếp là được.”
…
Ban đêm dần buông xuống, vì không có ánh đèn điện nên Tập Phú thôn chẳng khác nào bị ngâm vào mực nước, đưa tay không thấy năm ngón, khác hẳn sự phồn hoa và ồn ào của chợ đêm Lạc Hà trấn.
Trong vùng đen kịt này, một bóng người lộn vòng vào tường viện, quen thuộc đi tới cửa sau nhà này.
Cẩn thận từng li từng tí xuyên thủng tầng giấy của cửa sổ, bóng người rút một cây ống trúc bên hông ra cắm vào đó.
"Hô ~"
Thổi nhẹ một hơi, sương mù màu xám thông qua ống trúc tràn vào không gian tối đen.
Qua chừng năm phút sau, bóng người vụng trộm mở cửa sổ lộn vào phòng, hành động nước chảy mây trôi không chút chững lại. Sau khi đi ra, trong lòng là một nam hài chừng 3 tuổi.
Trên nóc nhà cách đó không xa, Phương Thu Dao kinh ngạc nhìn toàn bộ quá trình, cố cắn đầu lưỡi mới nén không hỏi, sư huynh, sao ngươi biết hôm nay hắn nhất định sẽ tới nhà này trộm hài tử!?"
Tiếp đó thân ảnh kia chạy khỏi Tập Phú thôn, Giang Bắc Nhiên vẫy tay với năm sư muội, sau đó cùng nhau lặng lẽ đuổi theo.
Đây cũng là kế hoạch của Giang Bắc Nhiên, đợi tội phạm gây án sẽ trực tiếp đuổi tới hang ổ đối phương, như vậy nhanh hơn nhiều, cũng là cách phá án có chi phí thấp nhất.
Vài lúc tên trộm tiến vào thôn trang, Giang Bắc Nhiên đã phát hiện ra, chỉ là một người bình thường không tu luyện. Vì thế chỉ cần sáu người họ bảo trì khoảng cách, che giấu khí tức sẽ không sợ bị phát hiện.
Bất quá dù tên trộm này không tu luyện nhưng tốc độ rất nhanh, vẻn vẹn chỉ một chén trà đã chạy khỏi mười dặm, chui vào một rừng cây.
Đám Giang Bắc Nhiên lập tức đuổi theo, dù trong rừng có lùm cây và cây cối che chắn nhưng vì họ đã khóa chặt khí tức kẻ trộm nên muốn đuổi theo đối phương cũng chẳng khó gì cho cam.
Hả? Khí tức đã biến mất?
Vào lúc Giang Bắc Nhiên lách qua một cây đại thụ, chuẩn bị đuổi theo tiếp thì bỗng không thấy khí tức kẻ trộm đâu nữa.
Đám Liễu Tử Câm cũng thế, họ nhao nhao dừng bước, mờ mịt nhìn về hướng Giang Bắc Nhiên.
"Hẳn chúng ta đã lạc vào trận pháp rồi."
Giang Bắc Nhiên quan sát chung quanh rồi đáp.
"Vào trận?"
Phương Thu Dao kinh ngạc:
"Có người bày trận pháp trong rừng cây?"
"Ừ."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nhặt một viên đá ném về nơi xa.
"Sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Liễu Tử Câm hỏi theo thói quen.
"Vào trận pháp của người khác rồi thì phải phá trận thôi, trong các ngươi có ai am hiểu trận pháp không?"