Chương 7: Lục Bạch Quy
Xông ra khỏi phòng nhỏ, thần sắc Giang Bắc Nhiên chấn động, hắn phát hiện khói đen cuồn cuộn chung quanh cơ hồ che khuất tầm mắt mình. Điều này khiến hắn không khỏi có chút choáng váng, hắn vốn cho rằng hầm mỏ nổ nhưng bây giờ có vẻ là có người phóng hỏa đốt rừng a! ?
Suy nghĩ một phen, Giang Bắc Nhiên vội chạy về phòng nhỏ, lấy một cái khăn thấm ướt nước. Thật sự khói quá lớn, nếu tùy tiện xông vào khói đen, hắn sợ bản thân chưa kịp trốn xuống núi đã bị sặc chết.
Dùng khăn lông ướt bịt miệng mũi lại, Giang Bắc Nhiên không kịp làm cân nhắc thêm gì khác, bắt đầu phi nước đại xuống núi!
Nhờ có làm khói đen cuồn cuộn yểm hộ, Giang Bắc Nhiên một đường chạy thẳng, trên đường không đụng phải bất kỳ giám sát nào.
Chẳng lẽ đi cứu hỏa hết rồi?
Dù không biết vì sao lại thành dạng này, nhưng cũng không trở ngại việc tâm tình Giang Bắc Nhiên ngày càng tốt, bước chân ngày càng nhẹ và nhanh. Chọn ban thưởng ít nhất quả nhiên không sai, rốt cục hắn cũng chạy thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
Ngay lúc này, Giang Bắc Nhiên đang chạy thì đụng phải một người.
Tên lỗ mãng kia đầu tiên là sững sờ, sau đó quát lớn nói:
"Con chóa này! Ngươi muốn trốn!?"
Chết rồi!
Nhìn đại đao sáng loáng, ngay cả tránh Giang Bắc Nhiên cũng không kịp tránh, chỉ có thể ôm đầu ngồi xuống, trong lòng mất hết can đảm.
Một giây. . . Hai giây. . . Ba giây đi qua, Giang Bắc Nhiên đang thầm máy hệ thống hố mình thì phát hiện bản thân hình như. . .không bị thương?
Nuốt nước miếng một cái, Giang Bắc Nhiên lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện giữa ngực đối phương là một có lỗ lớn. Hắn ho ra mấy ngụm máu rồi ngã xuống đất.
Chết. . . Chết rồi!?
Đối với người chết, Giang Bắc Nhiên ngược không sợ chút nào. Dù sao hai tháng nay hắn làm việc trong hầm mỏ đã gặp chuyện này rất nhiều. Người chết ở đó còn thảm hơn ở đây nhiều.
Điều khiến hắn kinh ngạc là vì sao đối phương lại bỗng dưng như vậy.
"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên không biết nên làm sao bây giờ lúc, một bàn tay đột nhiên đụng vào vai hắn, hù hắn kém chút nữa té ngửa xuống đất.
"Ai!?"
Giang Bắc Nhiên vừa hô vừa quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc bạch y tung bay mỉm cười đứng phía sau mình.
Đối phương có có mái tóc đen, sáng và thẳng đứng, lông mày xếch lên sắc nét, đôi mắt thanh mảnh với đôi mắt đen sắc sảo, đôi môi mỏng mím nhẹ, đường nét góc cạnh, dáng người cao nhưng không gồ ghề. Toàn thân tràn đầy khí chất.
Đồng thời, ba lựa chọn xuất hiện trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Lựa chọn một: Hô to: "Ngươi không được qua đây a!"
Ban thưởng: Ly Hỏa Long Ngâm (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Quay người tiếp tục chạy xuống núi.
Ban thưởng: Thập Tam Tiết Liên Tử Thương (Hoàng cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: Hô lên: "Đại hiệp cứu ta".
Ban thưởng: Điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên +1.
Không chút do dự, Giang Bắc Nhiên trực tiếp lựa chọn số ba, thâm tình hô lên:
"Đại hiệp. . . Cứu ta!"
Phối hợp với con mắt bị khói hun đỏ cùng hàng nước mắt lăn dài. Bây giờ trông Giang Bắc Nhiên muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Nhìn thấy Giang Bắc Nhiên quả quyết kêu cứu như thế, nam tử áo trắng có chút sửng sốt. Dù sao hắn vừa giết người trước mặt đối phương. Đại đa số người từng được hắn cứu đa phần đều sẽ kêu đừng giết ta, đừng giết ta rồi liên tục lùi về sau.
Cho nên hắn mới cố tình cười một cái, sợ hù tới Giang Bắc Nhiên, nhưng hiện tại xem ra lá gan của thiếu niên trước mắt tựa hồ lớn hơn hắn tưởng.
"Được rồi, hiện tại ta dẫn ngươi xuống núi."
Nói xong, nam tử áo trắng nâng Giang Bắc Nhiên lên.
Về sau, chờ Giang Bắc Nhiên được an trí tốt, hắn mới dần biết rõ chân tướng chuyện hôm chạy trốn ấy.
Nam tử áo trắng cứu hắn gọi là Lục Bạch Quy, là đệ tử của Quy Tâm tông, lần này hắn dẫn theo mấy vị sư đệ sư muội xuống núi làm nhiệm vụ thí luyện, nội dung nhiệm vụ thí luyện là tiêu diệt mỏ đá bên cạnh Lăng Mậu phong.
Nhưng vì các đệ tử hắn dẫn đi quá mức tự phụ, cảm thấy người trên núi chỉ là người bình thường, thế nên không thông báo cho Lục Bạch Quy mà tự động giết tới Lăng Mậu phong, kết quả bị đám giám sát kia phát hiện nên trực tiếp mở đại trận thủ sơn ra, khiến cả tòa núi đều bị thiêu đốt.
Theo Lục Bạch Quy nói, đại trận thủ sơn này thập phần ác độc, tác dụng chủ yếu của nó không phải chống lại ngoại địch mà muốn một mồi lửa thiêu đốt sạch sành sanh các vết tích trên núi, không thể điều tra được gì nữa.
Nghe tới đây Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm thấy phía sau mát lạnh, nếu lúc ấy hắn lựa chọn đợi trong phòng hoặc đi cứu hỏa, đoán chừng hiện tại đã đi về tây thiên cực lạc.
Ngay sau đó là liên tiếp những lựa chọn đơn giản khác giúp Giang Bắc Nhiên thuận lợi được Lục Bạch Quy tiến cử là đệ tử của Quy Tâm tông, từ đây mới coi như có chỗ đặt chân.