Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Sáng sớm tỉnh rồi, Chân Phong còn đang ngủ.
Tôi gọi cho mẹ cuộc điện thoại, nói gặp phải người quen, không trở về nhà ăn điểm tâm được, mẹ nói: “Thật vừa vặn, mẹ mới vừa muốn đi ra ngoài mua phần bánh quẩy, con không trở về, mẹ liền mua một cái.”
Tôi cúp điện thoại, nhân viên phục vụ cũng tới, đưa tới mấy bộ quần áo giặt sạch sẽ hong khô gấp gọn lại, còn có hai phần bữa sáng.
Tôi đổi lại quần áo, đem quần áo Chân Phong đặt đầu giường, chính mình cầm một phần điểm tâm ăn.
Tôi không gọi hắn, vạn nhất người anh em này có tính khí xấu khi rời giường, tôi liền phải hứng chịu.
Chờ tôi ăn xong một phần điểm tâm, hắn cũng là tỉnh rồi.
Tỉnh sau hỏi: “Là ai ở bên ngoài ăn đồ ăn?”
Tôi đẩy cửa, thuận tiện đem bữa sáng trên xe đẩy mạnh đi.”
Tôi nói:”Là tôi, hôm qua cậu say rồi ngủ, hiện tại như thế nào, muốn ăn điểm tâm à?”
Hắn từ trong chăn bò ra, bắt đầu mặc quần áo, một bên mặc một bên hỏi tôi: “Hôm qua hai ta làm?”
Tôi nói: “Không có làm, cậu ở trong phòng, tôi ở bên ngoài, ngủ một giấc.”
Hắn nói: “Quần áo của tôi là anh đưa đi giặt?”
Tôi nói: “Ừ, cậu bao tôi không nhúc nhích, liền tại đầu giường đấy.”
(bao: bọc)Hắn nói: “Cũng không biết nên nói anh thông minh hay vẫn là nói anh ngốc.”
Tôi nói: “Chuyện trước kia, coi như xong?”
Hắn nói: “Không thể.”
Tôi nói: “Làm như thế không tốt lắm đâu.”
Hắn nói: “Tôi đều không đè lên anh trực tiếp đã ngủ.”
Tôi nói: “Cái này cậu cũng không tốt, đừng gây khó chính mình làm gì.”
Hắn nhìn nhìn tôi, sau đó nói: “Thẳng thắn sẽ nói.”
Tôi nói: “Vậy cậu nói xem, còn muốn tôi làm chút gì, nếu không tôi hiện tại nằm úp sấp trên giường cho cậu thượng?”
Hắn nói: “Không cần như vậy, tốt xấu gì anh đã chăm sóc tôi một đêm, chính là điểm tâm này anh ăn rồi, tôi không muốn ăn, anh đi ra ngoài giúp tôi mua thêm một phần.”
Tôi nói: “Tôi gọi phục vụ đưa ra một phần được không?”
Hắn nói: “Nhất định phải bảo ông chủ, tôi không thích ăn đồ ăn ở đây.”
Tôi nói: “Vậy cũng được, cậu chờ một chút, cậu muốn ăn cái gì.”
Hắn nói: “Tùy tiện, sạch sẽ là được.”
Tôi nói: “Vậy thì gặp cái gì, tôi mua cái đấy.”
Tôi ra khỏi khách sạn, vừa vặn tình cờ gặp một cửa hàng ăn ở phía trước, bán trứng trà cùng bánh mì loại lớn.
Tôi mua một cái bánh mì loại lớn, hai trứng trà, một chén sữa đậu nành, móc năm đồng tiền trả cho ông chủ, xách trở về phòng.
Chân Phong cũng không chê, ăn được sạch sành sanh, xong sau đó nói: “Anh đi đi.”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Cậu dị ứng rượu còn chưa khỏe, ngày hôm nay uống nhiều nước mật ong để thanh tẩy độc tố.”
Hắn nói: “Lề mề, cút nhanh lên.”
Vì vậy tôi xách áo khoác đi.
Chuyển mấy chuyến tàu điện ngầm, trở về nhà, đồng hồ vừa vặn chỉ về mười một giờ, mẹ ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái.
Sau đó bất thình lình nói: “Hôm qua con theo người ta thuê phòng?”
Tôi sắc mặt không thay đổi, hỏi: “Lão gia ngài thực sự là mắt sáng đi như (minh) châu, như nào nhìn ra a.”
Mẹ nói: “Con lúc ra ngoài đầu tóc bết, trở về liền thẳng lên, vừa nhìn chính là đã gội đầu. Ở đâu gội đầu, cũng không thể là công ty, nhất định là thuê phòng đi.”
Tôi nói: “Lão nhân gia ngài thật thông minh, quá cơ trí.”
Mẹ nói: “Đừng giả bộ ngớ ngẩn, thành thật khai báo, là vui đùa một chút hay là nghiêm túc.”
Tôi nói: “Vui đùa một chút, lẫn nhau giải quyết sinh lý cần thiết.”
Mẹ nghe sẽ không quá tình nguyện, liên miên cằn nhằn nói: “Hãy tìm một bạn gái tốt đáng tin cậy, theo người lung tung ngủ, tính là gì.” Cuối cùng liền nói thêm một câu: “Hiện tại tiểu cô nương đều làm sao vậy, không đường hoàng ra dáng kết giao bạn trai, nhất định phải tìm cái nửa sống nửa chín, lên giường lăn lộn a.”
Tôi nói: “Thời đại không giống nhau, không thịnh hành kiểu cũ.”
Mẹ liền nói: “Vậy con nhớ tới mang đồ bảo hộ không? Con gái người ta khẳng định không vui khi gả rồi sinh con cho con, con đừng làm ngoài ý muốn, hủy thân thể con gái người ta.”
Tôi từ trong túi quần móc ra bao đựng, nói: “Mẹ yên tâm, dự sẵn đây.”
Mẹ cầm xẻng cơm muốn đánh tôi, nói: “Trẻ ranh to xác, xoát cái gì đồ lưu manh.”
Tôi né tránh tượng trưng, nói: “Ôi chao, tối hôm nay còn phải tăng ca, con về phòng ngủ một phút chốc, chờ cơm chín rồi lão gia ngài kêu con.”
Mẹ nói: “Được rồi ngủ đi.”