Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 7

Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Lần thứ hai gặp phải Chân Phong, là vào một ngày tăng ca.

Đó vốn là ngàytôi nghỉ ngơi, đang xem mẹ nhảy ở quảng trường, điện thoại liền rung lên.

Tôi nhận điện thoại, giám đốc bảo tôi nhanh chóng lại đây, bổ sung vị trí thiếu.

Tôi liền nói: “Hôm nay không phải là ca của Tiểu Lý sao?”

Giám đốc nói: Tiểu Lý ngày hôm qua đi kiếm tiền, không may bị người hại ở trên giường, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu đây.”

Tiểu Lý là một tiểu cô nương dáng dấp không tệ, giám đốc nói kiếm tiền lời, chính là tiếp khách trên giường. Khu vực đen không tốt chính là điểm này, mỗi ngày tiếp xúc giao dịch tiền quyền, ranh giới đạo đức sẽ bị ép tới rất thấp, vừa mới bắt đầu nhìn thấy tiểu thư đi ra bán, sẽ cảm thấy rất xem thường, mà sau phát hiện ngủ một giấc có thể kiếm nhiều tiền như vậy, chính mình mệt gần chết ở giữa mới có chút tiền lương, tâm lý sẽ không cân bằng, sau đó chính là ghen tỵ và ước ao, đến cuối cùng, bắt đầu do dự không quyết định, cảm thấy, nếu không chính mình cũng thử một chút xem, thử một cái liền thoát thân. Ôm loại tư tưởng này, xuống biển người, cơ bản không quay đầu lại lên bờ, Tiểu Lý từ một cô gái nhỏ ngốc bạch ngọt trở nên can đảm cùng khách nhân đi thử nghiệm ngược đãi du hí, bị chỉnh đến nhập viện cũng bất quá ba tháng.

Trong lúc này không phải là không có người khuyên Tiểu Lý, khiến cho cô ấy biết bảo vệ ranh giới đạo đức, tôi đối với điều này vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt. Giám đốc đều nói: “Tiêu Điều, trái tim của cậu so với tôi đều ngạnh(1). Tôi không phải vững tâm, mà là có biết đến, có chút thứ, không phải là có người khác kéo là có thể đem người kéo trở về, ra sức khuyên không thể, tôi không thể.”

(1)nghạnh: nghẹn tắc, ngang ngạnh, ngay thẳng

Tôi tiến vào quảng trường, tìm được mẹ, nói với mẹ, công ty có việc gấp, tôi phải đi làm, mẹ sẽ rất khó quá mà nhìn tôi.

Mẹ đã quen mỗi ngày mở mắt ra tôi liền về đến nhà, mỗi ngày lúc ngủ tôi liền ra ngoài, thói quen cách hai ngày con lớn nhất của nàng sẽ bồi tiếp nàng chỉnh chỉnh một ngày, lập tức làm rối loạn nhịp điệu, có chút không thích ứng, nhưng mẹ không hề nói gì, từ trong túi tiền móc ra hai tấm vé mời, nhét vào túi trong cánh áo của tôi.

Mẹ nói: “Trên đường mua chút đồ ăn ngon, buổi tối tăng ca đừng quá cực khổ.”

Tôi chưa nói trong túi còn có tiền, nói: “Vâng, cảm tạ mẫu thân đại nhân thưởng tiền tiêu vặt.”

Tôi đến quán bar thời điểm đã có một đám người thờ ơ vây xung quanh lối đi vào năm phút đồng hồ, tôi một bên vừa sửa sang lại nơ một bên oán giận giám đốc.

Tôi nói: “Lão gia ngài tốt xấu an bài cá nhân, chính mình không được đi lên điểm đơn trước tiên a, tôi đây đến muộn có mười phút, đi vào khẳng định nháo không thoải mái, vạn nhất toàn bộ tai nạn lao động đi ra, ngài có thể nhớ mang cho tôi lương dưỡng thương.”

Lúc này giám đốc như thường lệ sẽ mắng tôi vài câu lắm lời, nhưng lần quay lại này hắn không nói tiếng nào nghe lời tôi nói, tôi liền biết chuyện không quá tốt.

Mà hết cách rồi, cầm tiền của người, giúp người tránh họa, tôi đến là còn kiên trì.

Tôi cầm menu đẩy cửa ra, chính người đối diện nhá một tiếng.

Tôi ngẩng đầu một nhìn, quả nhiên bên trong là Chân Phong. Nói thật, đã nửa năm không gặp hắn, có thể nửa năm trước cùng với hắn ước định, tôi một khắc cũng không dám quên, lại như lơ lửng giữa trời kiếm, không rớt xuống đến, nhượng tôi trúng vào một đao, cảm thấy được rằng nhân sinh không đủ viên mãn.

Tôi nhấc lên mí mắt, liếc mắt nhìn những người khác, đều là khách quen có thói quen tới bên này chơi, xem ra Chân Phong trước là đi, hiện tại lại tới thủ đô nữa rồi, chắc vẫn là tiệc đón gió.

Có lúc, tôi cũng không hiểu nổi đống con ông cháu cha phú nhị đại này nghĩ cái gì, nhà mình tòa nhà nhiều an toàn nhiều sảng khoái a, nhất định phải đi ra tìm cái llo ghế riêng hoa tiền này, xem náo nhiệt gì.

Tôi cùng giám đốc tán gẫu qua cái đề tài này, giám đốc uống một hớp rượu, nói: “Bởi vì cô quạnh a.”

Tha thứ cho tôi tình cảm thiếu hụt, không biết cô quạnh là tư vị gì.

Tư tưởng đi đào ngũ, động tác trên tay cũng rất nhanh nhẹn. Tôi đem menu ngay ngắn làm đất đưa tới tay Chân Phong, một khách quen bên cạnh hắn nở nụ cười với tôi nói: “Tên tiểu tử này thật thông minh, liếc mắt một cái có thể nhìn ra hôm nay ai là khách quý.”

Tôi xé hạ khóe miệng, lộ ra một cái mỉm cười tiêu chuẩn, câu nói như thế này nghe là được rồi, dám đáp lời là không muốn chén cơm.

Chân Phong nhận menu, cầm tờ menu đặc biệt làm riêng bên trong liền vỗ xuống đầu tôi hai cái, sau đó nói: “Đã lâu không gặp, tôi còn thật muốn anh.”

Lời nói mập mờ này, tôi đã non nửa năm công tác phúc, tôi biết, đám người này đều là nam nữ làm loạn, hỗn vui lòng, lời này tôi không thể ngầm thừa nhận, chấp nhận chưa chừng có đặc thù tâm tư nhìn chằm chằm tôi, tôi liền không được sống yên.

(hỗn: hỗn tạp)

Tôi cân nhắc một chút ngôn ngữ, sau đó nói: “Nửa năm trước vì chuyện bạn gái cũ của tôi đến cảm tạ ngài.”

Hắn đem menu vứt trên người tôi, một lần nữa đổ về trong ghế sôpha.

Hắn nói: “Ranh ma quỷ quái, toàn bộ đồ trên đây đem đến một phần, đồ đưa tới cũng không cần xem kỹ.”

Tôi nhận lấy menu, khom người, yên lặng lui ra.

Chờ đóng cửa xoay chuyển thân, giám đốc vừa lúc ở cửa, mờ ám vắt chéo tay mà nhìn tôi.

Tôi nói: “Anh là như thế nào, sợ tôi có chuyện a.”

Hắn nói: “Đúng đấy, vạn nhất cậu bị người làm tổn thương, tôi còn có thể sớm nhất đem cậu đẩy ra ngoài, đưa đi bệnh viện cấp cứu.”

Tôi nói: “Không có chuyện gì, đụng phải người quen, được hắn chiếu cố.”

Hắn nói: “Cậu cũng thật là đủ trấn định, người bình thường nhìn thấy những người giàu có phú quý, không quản thích ứng bao lâu, cũng phải run chân.”

Tôi nói: “Anh không phải là xem trọng tôi ở ưu điểm này sao.”

Hắn nói: “Ngược lại cũng đúng.”

Tôi nói: “Không nói nữa, tôi phải đi đưa rượu.”

Hắn nói: “Chú ý đừng quá nhanh nhảu đụng đến điểm kiêng kỵ.”

Tôi nói: “Ừm, cảm tạ.”

Đêm nay tôi phụ trách năm phòng riêng, một phòng riêng có người, không biết tại sao người ở bên trong, một người cũng đều không thể đắc tội, xuất phát từ tính bí ẩn, chân chính ra vào phòng riêng, chỉ có một mình tôi, menu cao cấp giống nhau đến một phần, phân lượng cũng không nhẹ, tôi không thể không mấy lần qua lại.

Vừa bắt đầu trong phòng khách người trò chuyện đều thật vui vẻ, trò chuyện một chút đề tài liền chuyển đến trên người tôi, có người thứ nhất nhàn rỗi nói ra, thì sẽ có thứ hai cùng người thứ ba.

Đợi đến lúc tôi đem một loạt đồ cuối cùng đưa đến trong phòng khách, đề tài đã biến thành, bao nhiêu tiền có thể mua một buổi tối của tôi.

– Hết chương 7 –
Bình Luận (0)
Comment