Ta Chưởng Quản Thiên Cư Lâu

Chương 4 - Thống Nhất Khối 11 (Hạ)

Phúc Béo đã bắt đầu cảm giác trở lại, hắn trợn to hai con mắt nhỏ của mình mà nói:

- Mày từ đâu ra, mày nghĩ muốn thu tao?

Bốp!

Một cái tát trời giáng khiến cho mặt Phúc Béo bên má phải hiển rõ một dấu bàn tay đỏ rực.

- Đề nghị của tao thế nào?

Tú cười cợt lộ ra hàm răng trắng đều. Thế nhưng với Phúc Béo lúc này lại có cảm giác tê cả da đầu. Chưa nói bàn tay đang bóp cổ hắn vô cùng rắn chắc. Hơn nữa kẻ này ra tay quyết tuyệt lại lực lớn không thôi. Chính hắn đầu óc lúc này còn chưa hết mê muội.

- Sao rồi, theo hay không theo nói một câu!

Bốp!

Lại một cái tát nữa khiến mặt của Phúc Béo đã bắt đầu sưng lên. Hiển nhiên cái tát này lực đạo mạnh hơn cái vừa rồi không ít.

- Tao...

Phúc Béo còn chưa nói hết câu lại tiếp tục ăn thêm một tát. Hắn uỷ khuất a, còn chưa nói hết câu mà. Ít nhất cũng phải cho người ta nói hết câu chứ.

- Nói a, sao không nói?

Bốp Bốp Bốp!

Liên tục cái tát vang lên khiên không ít người rùng mình. Phúc Béo khóc a. Hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế, con mẹ nó bắt người ta nói thì cũng phải để người ta mở miệng chứ. Đằng này liên tục tát tới ai có thể nói được câu nào đây.

Thấy được mặt Phúc Béo đã sưng thành đầu lợn, Tú mới dừng tay không tát nữa. Quả thực hắn cũng có chút ê tay rồi.

- Thế nào, nói a, theo hay không theo?

Lời vừa dứt tay của hắn lại giơ lên dường như muốn tiếp tục tát tới.

- Theo, theo, theo!

Phúc Béo khóc lóc hô lên. Đúng vậy, không có lầm, Phúc Béo thực sự khóc rồi. Bị đánh thành dạng này, toàn thân không còn sức lực, mặt mũi bầm dập, tay chân ê âm làm sao mà chịu được nữa đây.

Nghe thấy lời này, Tú mới buông tay khỏi cổ của Phúc Béo. Phúc Béo như con lợn chết ngồi bệt ở dưới đất vậy. Cả lớp 11A6 yên tĩnh không ai nói gì, thảm trạng của Phúc Béo còn ở đó, ai nói được gì đây.

- Đi, giải quyết một thể!

Tú lên tiếng bước ra hành lang, mang theo sĩ khí lên cao 11A1 hướng đến cuối cùng một lớp ở dãy nhà. Cuối dãy nhà này chính là 11A10. Bởi vì Nguyễn Du có đến ba toà nhà, thế nên mỗi khối lại là một toà nhà. 11A10 có địa thế không nhỏ, bên cạnh lớp đó là một cái nhà kho. Nơi này chính là nơi tụ tập của đám nam sinh. Tú dẫn theo đoàn người tiến thẳng vào vị trí nhà kho, bởi vì Vũ đã nói qua, Tùng Điên nhất định là ở đó. Chính vậy, vừa đến trước cửa nhà kho đã thấy không ít nam sinh đứng ngồi ngoài cửa, trong tay còn cầm thuốc lá hút lấy phì phèo.

Vẫn là phong cách đấy, Tú một mạch xông tới, quyền đấm cước đá một hồi. Đám nam sinh này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nằm bẹp toàn bộ dưới đất kêu rên đau đớn.

- Chuyện gì đấy!

Mấy nam sinh khác từ bên trong lao ra cũng nhất thời bị Tú giải quyết liên tục. Nhất thời có gần hai mươi nam sinh nằm dưới đất. Vũ đứng ở phía sau quan sát thấy được liền nuốt ngụm nước bọt. Gần hai mươi người a, cũng không phải hai mươi con chó con mèo gì cả. Cứ vậy chỉ qua một chút liền nằm hết dưới đất. Lúc này Vũ cũng không thể phủ nhận, Tú quá mạnh. Mạnh hơn hắn nhiều lắm. Bản thân hắn cũng chỉ có thể giải quyết năm đến sáu tên bạn cùng lứa mà thôi.

Lúc này Tú đã đi vào bên trong. Trong phòng lúc này chỉ còn một tên nam sinh nhỏ con đang ngồi ôm quyển sách tiếng anh chăm chú quan sát. Tú ngạc nhiên nhìn tới, nam sinh này cao chỉ tầm mét sáu. Thân thể gầy gò có chút đơn bạc. Trên mặt lại đeo cặp mắt kính giống như bị cận, cả ngoài toát lên vẻ vô hại.

- Anh Tú, nó chính là Tùng Điên, đừng nhìn nó yếu ớt mà coi thường. Nó còn mạnh hơn em cùng Phúc Béo không ít!

Vũ lên tiếng mà nói. Lúc này hắn đã tâm phục khẩu phục đi theo Tú. Hiển nhiên lời nói cũng đã thay đổi, gọi Tú là anh. Tú cười cười, phát hiện ra điểm này. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tùng Điên. Lần này hắn cũng không vội xuất thủ mà lên tiếng hỏi:

- Mày là Tùng Điên?

Nam sinh kia lúc này mới khép quyển sách tiếng anh lại, tay phải hơi đẩy kính mắt lên. Ánh mắt hắn rất sáng, lúc này hắn cũng đưa tầm mắt nhìn về phía Tú. Một lát hắn lên tiếng nói:

- Mày rất mạnh, mày muốn gì?

- Thống nhất khối 11 này!

Tú không dây dưa lập tức nói.

- Khẩu vị rất lớn, nếu tao đoán không sai, A6 Phúc Béo cũng bị mày hạ rồi!

Tùng Điên lại nói.

- Đúng vậy, bây giờ đến lượt mày!

Tú nhếch miệng cười mà nói.

Tùng Điên có vẻ hơi suy tư, nhưng ngay sau đó lại nói ra một câu làm mọi người kinh ngạc.

- Tốt, từ nay tao theo mày hỗn!

Tú ngạc nhiên, Vũ cũng ngây ngẩn cả người. Hiện trường gần năm mươi người cũng ngây ra như phỗng. Xong rồi, cứ vậy là xong rồi hả. Mọi người còn đang chờ một hồi trao đổi chiêu thức đâu. Cứ như vậy kết thúc có quá đáng hay không.

Tú rất nhanh từ trong ngạc nhiên đi ra, cho dù không rõ lí do vì sao, thế nhưng mục đích của hắn đã đạt được. Lúc này tiếng chuông vào tiết học cũng đã vang lên, Tú phất phất tay lên tiếng mà nói:

- Rất tốt, vậy coi như xong, trở về!

Một hồi thống nhất khối 11 cứ vậy đi đến hồi kết. Nhìn đám người A1 rời đi. Một tên đàn em đi đến bên cạnh Tùng Điên khó khăn mà hỏi:

- Đại ca, chuyện này...

Tùng điên nhấc tay ngăn cản lời của hắn. Tay phải lại như thói quen đưa lên đẩy cao gọng kính sau đó mới nói:

- Hắn rất mạnh, tao cũng không có chút nắm chắc nào. Hơn nữa trước giờ tao vẫn tin tưởng vào trực giác của tao. Chỉ sợ cả Tao, Phúc Béo cùng Vũ Cá hợp lại cũng không chịu nổi hắn đè đầu mà đánh!

Mạnh như vậy, không phải chứ?

Một đám đàn em ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta đều cảm thấy có chút không chân thật.

- Tốt rồi, ít nhất khối 11 chúng ta cũng sinh ra cái lãnh đạo, cũng không phải sợ đám năm cuối kia. Tao cũng có chút không nhịn được rồi. Thôi, đi về lớp!

- Vâng!

Tùng Điên dắt theo đám đàn em quay trở về lớp học. Nhất thời khối 11 được thống nhất cũng được bàn tán, tin tức nhanh chóng phát đi xung quanh. Chỉ trong một tiết học, cả Nguyễn Du đều có một tin tức mang đến sóng to gió lớn, sóng ngầm đã bắt đầu xuất hiện.

.

Vô Cực thế giới tại Đông Hoang một toà thành trì. Lam Nhật thành là một thành trì mới kiến tạo không lâu. Nơi này vốn là một nơi dân cứ không nhiều bằng các nơi khác. Cũng có thể nói so với những khối thổ địa khác của Đông Hoang thì đây điển hình là một nơi đất cằn cỗi. Lam Nhật thành được kiến tạo tại nơi này chỉ mới trải qua năm mươi năm. Lam Nhật thành phía Nam là hải vực mênh mông vô bờ, phía Bắc lại là Mạt Vũ sâm lâm. Phía Đông cùng phía Tây là đồng bằng cùng thảo nguyên. Lam Nhật thành dân cư không đến trăm vạn, hơn nữa tám mươi phần trăm đều là dân chúng bình thường, còn lại là chút tu sĩ cấp thấp.

Lam Nhật thành thành chủ là một vị tu sĩ Nguyên Anh. Nguyên Anh tại Vô Cực thế giới cũng coi là một cường giả. Đối với các môn phái, tông môn thế lực thì Nguyên Anh cảnh cũng là đỉnh tiêm chiến lực rồi. Vậy nên Lam Nhật thành có một vị cường giả Nguyên Anh cảnh cũng đủ chấn nhiếp không ít môn phái thế lực.

Vô Cực thế giới tông môn san sát, thế lực có vô số, nhưng cường giả chân chính lại không có bao nhiêu. Vậy nên có thể thấy được tu hành có biết bao khó khăn.

Lam Nhật thành kiến thiết được năm mươi năm cũng đã bắt đầu đứng vững gót chân tại nơi này. Nhưng những thế lực tiến đến nơi nay cư ngụ lại không nhiều mặc dù chính sách đãi ngộ Lam Nhật Thành đưa ra cũng khá tốt. Hiện tại Lam Nhật thành vẫn có không ít nơi không có người ở, đất trống không ít. Vì tao điều kiện cùng mục đích trong hai trăm năm, thế nên thành chủ cũng không có đưa ra tiền mua hay thuê đất đai cư ngụ tại thành. Hiển nhiên đây cũng là một cách thu hút đại lượng người tiến vào nơi này để ở lại.

Chính là lúc này, một đội tuần tra có hơn mười người đi đến phía Nam Lam Nhật thành để tuần tra. Dẫn đầu là một vị trúc cơ tu sĩ đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng, phía sau là mười một vị luyện khí kì binh sĩ. Một đoàn tuần tra này rất nhanh đi tới phía trước. Hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc với công việc, trên đường đi cũng không có quá nhiều ngột ngạt, tiếng cười đùa bàn tán không thôi. Tất nhiên nam nhân với nhau thì chuyện bàn tán tất nhiên không thoát khỏi nữ nhân thì là tiền bạc. Nhất thời một mảnh bàn luận khí thế ngập trời, chỉ là cách đến biên giới thành trì không lâu, trong khi cả đám đang bàn tán ầm ĩ thì lại có một tiếng kinh hô vang lên.

- Ta đi, từ bao giờ xuất hiện toà lâu các này?

Nhất thời toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía người binh sĩ kia trông thấy. Xuất hiện trước mắt bọn hắn lúc này chính là một toà lâu các khí thế mạnh mẽ. Lâu các này dựa sát về phía biển. Rõ ràng phá vỡ tường thành mà thò ra bên ngoài. Hơn hết là toà lâu này rất lớn, lại có đến bảy tầng lâu. Phía dưới cùng là một hàng cầu thang tiến lên có đến hơn trăm bậc.

- Ngoạ tào! Toà lâu các này rõ ràng hôm qua không thấy, hôm nay tự nhiên xuất hiện ở đây!

Một tên binh sĩ cũng không nhịn được mà nói tục. Hiển nhiên trong lòng hắn lúc này đã không thể bình tĩnh.

- Đội trưởng, chúng ta, chúng ta tới xem sao?

Một tên binh sĩ lên tiếng dò hỏi. Tiểu đội trưởng lúc này cũng bối rối không thôi. Hắn cũng rất rõ ràng, ngày hôm qua hắn dẫn người tới đây, lâu các này là chưa từng xuất hiện. Vậy mà chỉ qua một đêm liền hư không xuất hiện. Đây cũng quá làm người ta sợ hãi đi. Rốt cuộc hít sâu một hơi, hắn đầy vẻ nghiêm túc mà nói:

- Trước tiên không tới, các ngươi ở đây chú ý cho ta. Chỉ sợ có đại nhân vật nào đó xuất hiện tại nơi này. Đi lên lỡ đắc tội người ta, tính mạng cũng không giữ được. Để ta quay về bẩm báo thành chủ đại nhân để người quyết định!

- Vâng!

- Rõ rồi đội trưởng!

Đám binh sĩ đáp lời, tiểu đội trưởng này nhanh chóng phi thân về hướng trung tâm thành trì. Lòng hắn nóng vội, tốc độ nhanh không ít.

Bình Luận (0)
Comment