Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 150


Núi Thanh Thành, ở vào Tứ Xuyên tỉnh Thành Đô thị Đô Giang Yển Tây Nam mười cây số địa phương, chỗ này quần phong vờn quanh chập trùng, rừng cây xanh um u thúy, được hưởng Thanh Thành thiên hạ u thanh danh tốt đẹp.

Núi phía trước núi đạo quan san sát, đan bậc thang ngàn cấp, khúc kính thông u, thăm tiên hỏi người nối liền không dứt, rừng cây xanh tươi, bốn mùa thường thanh, chư phong vờn quanh, giống như thành khuếch, không thẹn nó thăm thẳm núi Thanh Thành thanh danh.

Mà ở phía sau núi thì dường như chưa có người sẽ tới được đây, ngoại trừ những người không có việc gì làm mới luẩn quẩn quanh nơi đây, hay là một tiểu mục đồng và những người hay bắt xà thôi.


Dù sao thì trong đồng hoang người đông thì thú chết nhiều , mà người chết nhiều thì đông thú...
Ở đây từng tương truyền rằng có một loài rắn màu trắng có chứa một chất kịch độc, chỉ cần dính phải một ít thôi cũng đủ để người ta một hẹn không ngày trở về..Tuy vậy loại rắn này lại là một loại thuốc hay, bắt được nó về sau, đem nó hong khô dùng để làm thành thuốc bột, có thể dùng đến chữa trị đay điên, tay chân cong, cái cổ sưng, ác đau nhức, khử trừ hoại tử cơ bắp, cùng giết chết trong thân thể ký sinh trùng.
Thục Quốc đại vương là chủ của nơi này đã từng ra lệnh rằng nếu ai bắt được loại rắn này sẽ được miễn lao động khổ sai, mặc dù nghe có vẻ rất dễ dàng thực hiện nhưng cũng không biết có bao người đã phải bỏ mạng lại nơi đây, thời gian cứ thể qua đi, không còn ai dám bắt loài rắn trắng nguy hiểm này nữa..
Trương Nhị là một trong những người hành nghề bắt rắn lâu năm, hắn bắt được đầu rắn này luôn được trả giả cao khi bán cho các chủ hộ không muốn phải đi lao động khổ sai, tuy giá là vậy nhưng cũng chỉ đủ để nuôi gia đình hắn mà thôi.

Hôm nay, như mọi ngày hắn đã bắt được hàng đống các loại rắn đủ các loại nhưng vẫn không tìm được con rắn trắng nào, dù gì thì cả đống rắn này bán đi cũng không bằng một con rắn trắng nếu hắn bắt được.

Đã trèo đèo lội suối khổ cực mấy dặm đường núi, rương Nhị chỉ cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, ngẩng đầu nhìn trên trời cao nắng gắt, thở dài một hơi, tiếp tục tìm kiếm những dấu vết mà rắn trắng đã để lại, hắn không tin hôm nay bắt không được con rắn này.

Quả nhiên, sau một hồi tìm kiếm, vẫn may đã mỉm cười với hắn khi ở trong bụi cây bỗng lùm xùm vài tiếng, sau đó một đầu bạch xà từ trong đó bò ra..." Để xem lần này ngươi chạy đâu, ta đã vất vả chạy cả một ngày trời rồi....".
Nói xong, hắn hớn ha hớn hở dùng bao tay bên phải làm bằng da thú đã được chuẩn bị trước ( cái này chuyên dùng để bắt rắn mà không sợ bị nó cắn ), nhanh như chớp vồ lấy con bạch xà trước mặt, chắc ăn rằng đã vồ trúng rồi, hắn mở bao tay ra nhưng trong đó lại chẳng có gì hết, đầu xà cứ vô duyên vô cớ biến mất..

" A...." Trương Nhị ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt mình có một thiếu niên tuấn mĩ có mái tóc dài được búi ra sau đầu, đang cùng tiểu bạch xà chơi đùa trên tay mình.

Kì lạ thay, đầu xà phảng phất có thông linh nên thiếu niên cũng không cần dùng lấy bao tay như hắn mà thản nhiên cùng bạch xà đối diện, bạch xà cũng nhu thuận quấn tròn trên cánh tay hắn, mặt rắn đối đầu với thiếu niên.
" Thiếu gia, cần thận kịch độc...." Trương Nhị có hảo ý nhắc nhở thiếu niên tuấn mĩ này, hắn không sợ thiếu niên đọat lấy xà của mình mà sợ nguy hiểm đến tính mạng của thiếu niên thôi.
" Ân....Nhiêu độc này không có tổn hại tới ta..." Thiếu niên cũng thiện ý đáp lại Trương Nhị trên mặt vẫn mang nét hoảng sợ này, dù sao thì ở thời đại này một thiếu niên mà là con của các vị quyền cao chức trọng có làm sao thì có tốn mất mạng của cả họ hắn cũng không đủ để bồi mất, vì sao hắn lại cho là vậy ư, bởi ngay từ cách ăn mặc lẫn ngoại hình của thiếu niên đều toát lên vẻ quyên
Mắt thấy thiếu niên chơi đùa với bạch xà lâu như vậy vẫn không có chuyện gì, Trương Đại mới thở ra một hơi, xách lại đồ của mình, lên tiếng:" Ta xin cáo lui trước.."
" Đây là....." Trương Nhị tò mò hỏi khi thiếu niên ném lấy cho hắn một thỏi vàng ròng , đổng tiền này cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy kể từ khi cha sinh mẹ để đến giờ.

" Xem như món quà đền bù vì đã lấy mất mối làm ăn của ngươi đi.." Thiếu niên hào sảng làm Trương Nhị không khỏi bội phục, cúi đầu rồi trở về nhà của mình.
Ở cách đó không xa, có một tiểu mục đồng vẫn luôn chú ý về nơi đây với ánh mắt hâm mộ nhưng Thiên Hồ cũng chẳng mấy quan tâm tên này làm gì, hắn yêu thích là nữ nhân , không phải nam nhân, vả lại tiểu mục đồng cũng đâu phải Loli mà nhường hắn quan sát...
Thiên Hồ không chú ý đến Hứa Tiên kiếp trước này, vụt một cái đã biến mất ở chốn hoang vu nơi Thanh Thành sơn này khiến tiểu mục đồng ra sức dụi mắt mình mấy lần vì sợ nhìn lấy ảo giác, sau đó tiếp tục công việc chăn trâu của mình vì sợ trâu chạy mất, ở đó mà hâm với chả mộ.

( Đoạn này mình có tham khảo ý tưởng từ vài truyện nha, nếu anh em thấy giống truyện nào đó thì xin đừng quá ngạc nhiên, vì đoạn sau thì chắc chắn truyện vẫn theo cách mình sáng tạo ra, thanks anh em đã ủng hộ đến chương 150 này nhaaa, cảm ơn rất rất nhiều ).

Bình Luận (0)
Comment