Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 192


" Ngươi còn gì để chối cãi không ?? Phu...Quân..." Một cô gái có vóc dáng cao có tầm mét năm mươi, tay đang khoanh trước ngực, ánh mắt mang theo bực tức nhìn cảnh tượng con gái mình thế mà lại đang ngủ cùng phụ thân nàng.

Tuy vậy, bộ dạng vốn đã khả ái của nàng nay tức giận lại càng thêm khiến người ta yêu thích hơn.
" Hoài Diễm a...Có gì để tí nói được không ?? Ta hiện giờ đang rất buồn ngủ..." Thiên Hồ ngáp ngắn ngáp dài ôm Hoài Diễm đang cau có vào ngực, thực chất ra ở cảnh giới hắn hiện tại ngủ hay không cũng chẳng có quan trọng gì, bất quá hắn vẫn duy trì thói quen thường ngày xem như giống một người bình thường.
" Bỏ ta ra, bại hoại...Ngươi mới trở về mà đã ăn hết nàng !!! Tuyệt không tha thứ tên cầm thú phụ thân như ngươi..." Hoài Diễm phụng phịu trong ngực hắn, miệng nói vậy nhưng lại tham lam hít những mùi hương mà chỉ độc hắn có được, nói chính ra là nàng đang ghen tị với cả con gái mình vì hắn không để ý đến nàng thôi...
" Hảo mẫu thân , ta tưởng giờ này ngươi đã đi ngủ rồi..." Diễm Kỳ nghe được hai người chuyện trò đã tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn mẫu thân mình đang làm nũng trong ngực phụ thân...

" Thế nên ngươi mới nhân cơ hội đó mà có ý định cướp đi phu quân của ta, cũng là phụ thân ngươi ?? Ta nào có đứa con gái nào như ngươi !!" Hoài Diễm ánh mắt toát ra vẻ căm giận đáp trả con gái mình...
" Nhân gia chỉ đang đi tắm ban đêm thì đúng lúc đó phụ thân từ hư vô xuất hiện ôm chặt ta, bởi vậy...!bởi vậy....!" Diễm Kỳ lắp bắp.
" Bởi vậy ngươi cứ thể để cho hắn cướp đi lần đầu của mình ?? " Là một người mẫu thân nghiêm khắc, Hoài Diễm sau khi nghe chưa hết câu chuyện nàng kể cũng đã lờ mờ đoán được câu chuyện tiếp theo là gì, nhất là khi nàng còn không quá xa lạ với tính cách của phu quân mình nữa.

Ngươi đoán làm sao nàng biết được chuyện này ?? Chẳng là Hoài Diễm thường xuyên có thói quen đêm nào cũng phải một lần kiểm tra phòng hắn xem hắn có trở về không, đừng nhìn miệng nàng tuy toàn nói những câu như không quan tâm tới hắn nhưng thật ra nàng vô cùng để ý tới từng cử chỉ hành động cũng như sở thích của phu quân mình...
" Hừ, sướng nhất ngươi, bại hoại...Nếu ngươi sau này mà phụ cả mẫu tử ta thì ta thề chỗ này của ngươi sẽ không được yên ổn đâu !! " Hoài Diễm vừa nói vừa tóm vào chỗ nào đó vẫn còn đang cứng rắn trong bàn tay nàng, khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng từ khi nào không hay...
" Để ta bày tỏ lòng thành ý của mình với ngươi..." Biết được khát vọng của nàng vì đã gần một tuần hai người đã không làm cùng nhau vậy nên hắn rất nhanh đã cởi hết quần áo nàng ra, hạ thân nàng đã đủ ẩm ướt luôn để bắt đầu vào công việc chính...Chính hình ảnh nàng nhìn thấy ban đầu đã quá đủ kích thích để Hoài Diễm tiết ra thứ chất lỏng xấu hổ kia...Cứ như vậy một hồi vô hình phong ba đã bị Thiên Hồ gạt đi mất tăm, ngủ phục còn mèo rừng hung hãn đang giương nanh múa vuốt ban nãy..
Ngày hôm sau, chúng nữ biết được tin hắn trở về đã vui mừng tổ chức cả đại tiệc để chúc mừng sự kiện trọng đại này, vui vẻ nhất phải kể đến Linh Minh Thạch Hầu Tôn Ngộ Không khi được gặp mặt tam hầu hỗn thế còn lại mà đều đã trở thành tỷ muội của mình...
" Haizz, không ngờ được là ngươi đem về nhiều tỷ muội như vậy đó ,phu quân...Có cả Vương Mẫu, Thất tiên nữ, Bách Hoa,...Rốt cuộc còn tiên nữ nào chưa bị ngươi nhúng chàm không ?? " Chân Chân thở dài nhìn những nữ nhân oanh oanh yến yến đang chuyện trò cùng nhau.
" Không sai biệt lắm...Vẫn còn có vài cô nàng ta vẫn chưa gặp được...Mà hôm nay là ngày vui của chúng ta mà ngươi không ra uống cùng tỷ muội ngươi sao ?? Ngồi một mình ở đây làm gì ?? " Thiên Hồ hiếu kì hỏi.
" Người ta nhớ ngươi nên không để ý nhiều đến bữa tiệc..." Chân Chân đoạt ly rượu vang đang uống dở của hắn, cho vào miệng mình rồi bắt đầu hôn lên miệng hắn, đến độ rượu trôi vào miệng ai thì cả hai cũng chẳng biết luôn...
" Mèo ăn vụng Chân Chân, thì ra ngươi chờ lúc chúng ta không chú ý đi lén lút với phu quân.." Thân ảnh thiếu nữ khác mang theo giọng điêu trêu chọc từ bên đối diện phát ra, ngoài hai tỷ muội Ái Ái và Liên Liên thì không phải ai khác hết.
" Thì sao ?? Chả nhẽ các ngươi không tưởng niệm hắn ?? Ái Ái ngươi tối nào cũng ôm ta hô hoán phu quân..phu quân...ngô...ngô....buông..." Chân Chân đang nói dở thì bị cô nàng gương mặt sắp bốc khói Ái Ái cho bịt miệng lại, không có cách nào, hắc lịch sử không nên bị mọi người biết ...

" Hi hi...Hai tỷ muội nhà ngươi khi nào cũng vậy cả..Mà chuyện ta nhờ chàng, chàng có lấy được nó không vậy ?? " Liên Liên hôn lên môi hắn chớp nhoáng, háo hức ôm cánh tay Thiên Hồ hỏi.
" Có...Nhưng ngươi cần nó để làm gì ?? " Thiên Hồ nghi hoặc.
" Ân...Người ta muốn sinh cho ngươi một đứa trẻ nhờ vào nó..." Liên Liên nói ra mục đích thật của mình, cả ba người lúc trước đều mang thân phận kia thế nên Tử Mẫu Hà không khiến các nàng có thai được...Ngước nhìn Hoài Diễm có cho phu quân một bé gái luôn làm cho nàng ao ước không thôi.

Cách duy nhất để các nàng có thể có mang đó là...
" Đây là thứ mà ngươi đang cần tới do đích thân muội muội Vô Thiên của ngươi giết kẻ thù nàng thu được...Cẩn thận chút, nó vẫn còn ý chí độc lập..." Thiên Hồ đưa một hạt chân châu to bằng bàn tay cho Liên Liên, phảng phất nó có sinh mạng giống như, nảy thình thịch trong tay nàng..
" Ta đã biết, phu quân...!Ngươi không cần lo lắng như vậy, nó càng có sinh mạng thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao..." Liên Liên cất hạt chân châu vào giới chỉ trong sự ngỡ ngàng của Chân Chân, đặc biệt là nghe được từ lời hắn nói..
" La hán chân tâm ?? Thứ đó chỉ xuất hiện khi một vị la hán mất đi...!Ngươi đã phá bao nhiêu thứ ở quá khứ song song ?? " Chân Chân hơi cau mày theo bản năng tra hỏi.

" Tỷ tỷ, ngươi không cần chú ý như vậy đâu..." Ái Ái ngắt lời Chân Chân.
" Được rồi..." Chân Chân bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục tham gia bữa tiệc linh đình hôm này....
" Hảo đệ đệ, ngươi đi lâu như thế mới trở lại thăm tỷ tỷ ta sao ??? Còn kéo theo nhiều những tỷ muội đông đủ như này !! " Một cô gái mang bộ sườn xám tử sắc càng tôn lên bộ ngực sữa đầy đặn kia.
" Uyển Nhi tỷ...." Thiên Hồ nghe được giọng nói này không khó đoán được nàng là Lý Uyển Nhi, cùng là xuyên việt giả giống mình.

Mọi người đều ra thăm hỏi nam nhân của mình rất lâu, để rồi cuối cùng quần áo cứ ít dần ít dần đi, từng tiếng rên rỉ gây dụ hoặc nhân tâm lại phát ra giống bản violin du dương, trầm bổng bao trùm cả căn biệt thự..

Bình Luận (0)
Comment