" Sư phụ, ta thành công !!! " Bảo Anh Quận Chúa mừng rỡ khoe thành quả mình đã luyện tập mình bao lâu cho hắn xem, chỉ thấy trên bức tranh nàng vẽ lên một hình ảnh chim họa mi thì giây lát sau nó như có sinh mệnh nhảy từ trong bức tranh ra ngoài, háo hức nhìn khung cảnh xung quanh mình, rồi thản nhiên cất lên một tiếng ca dễ nghe, sau đó bay ra ngoài bằng đường cửa sổ trong căn phòng.
" Ân, ngươi làm rất tốt...Bảo Anh...Nhưng không cần chú trọng nhiều về màu sắc thực tế của vật ngươi đang thể hiện trên bức tranh.
Xem này..." Thiên Hồ vừa nói vừa vẽ lấy một bức tranh một con đại bàng trong vài giây nhưng dĩ nhiên là đen trắng, không có màu sắc gì cả.
Thế nhưng khi hắn phất bức tranh lên thì con đại bàng với hai màu đặc trưng như chúng ta thường thấy lại xuất hiện uy nghiêm dương ánh mắt về phía con chim Bảo Anh vẽ, dùng hai chiếc móng sắc nhọn nhanh như chớp chụp chết nó luôn xong cũng tự mình nhảy vào bức tranh như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Có phải là do lượng tiên lực ngươi truyền vào những nét bút không ?? " Bảo Anh nhìn chằm chằm vào cây bút lông hắn dùng ban nãy thắc mắc.
" Không quan trọng ngươi có nhiều hay ít tiên lực....Điều khiến nó chân thực như ban nãy gọi là Thần....Chính là do ý nghĩ của ngươi là nhân tố quan trọng quyết định xem nó là thật hay là ảo, hay có thể là sống ở cả hai ranh giới đó...." Cái Thiên Hồ giải thích ngắn gọn nhưng đầy khó hiểu ở đây là thần thái khi vẽ....Nghe có vẻ trừu tượng tuy thực chất thì chúng ta cũng đã từng chiêm ngưỡng cơ số bức tranh mang tới cái thật đến đáng sợ, có cảm giác như bức tranh đang ngắm nhìn ta dù nó ở thể tĩnh vậy.
" Thần ?? " Bảo Anh nhắc lại từ ngữ hắn vừa nói, sau đó như ngộ ra điều gì ngay tức khắc cầm lấy một khung tranh, đặt một tờ giấy lên đó, ánh mặt đặt trọn vào tác phẩm mình đang vẽ....Biết nàng xem ra đã hiểu được thứ mình cần truyền vào bức tranh, hắn đang định ngồi nhìn đệ tử mình vẽ tranh một chút thì một âm thanh không hiểu từ đâu đã phát ra bên cạnh hắn.
" Chủ nhân, Uyển Nhu chủ mẫu có nhờ ta đưa một thứ cho ngươi..." Một nữ nhân mang chiếc mặt nạ hồ ly màu trắng cung kính đưa cho hắn một chiếc bọc màu trắng, đang định biến mất ảo ma như khi xuất hiện thì tay đã bị Thiên Hồ bắt lại, trước sự khó hiểu của nàng, hắn đã cởi xuống mặt nạ nàng đeo ra để lộ cố nhân hắn đã từng gặp khi trước, vẫn là đôi mắt mang theo sự hồn nhiên đó, gương mặt xinh đẹp đó nhưng thân phận hiện giờ của hai người đã thay đổi quá nhiều.
Nàng hiểu việc mình dành tình cảm cho một nam nhân đã là hôn phu của chủ nhân mình đã là đại nghịch bất đạo rồi, tuy vậy thứ tình cảm nàng ngỡ mình đã có thể hoàn toàn quên đi được lại bị khơi gợi lại dù chỉ là nàng nhìn thấy hắn từ xa, kể cả ánh mắt hắn không nhìn đến nàng thì nhiêu đó cũng là quá đủ rồi.
Nhiều người đã từng trải qua tình yêu mới biết được sự đáng sợ thế nào, khi chưa từng nếm trải thì làm sao biết được nó ngọt ngào, nếm trải rồi mới biết vị mặn chát của nó, nhưng khi đó người ta muốn ngừng mà không được !!! Duy chỉ một cảm xúc rung động lóe lên trong lòng nàng nhất thời thì nó cũng tựa như một hạt giống đã được trồng , chỉ đợi ngày nó sai quả...
" Chủ nhân ?? Ngươi...." Thiếu nữ đang định nói điều gì thì đã bị cướp mất khả năng nói chuyện, đồng thời hai tay nàng đã bị hắn gắt gao bắt lại lúc nào không hay, cảnh này không biết đã được tái hiện trong giấc mơ của nàng bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần trái tim nàng như tan vỡ lúc tỉnh giấc...Yêu thầm một người là như vậy, luôn để ý đến người mình yêu dù biết người mình thích đã có nửa kia rồi...
" Khổ cực ngươi nhiều rồi, Khả Di...." Tên cô nàng này nghe có vẻ xa lạ với mọi người cũng phải thôi vì tác đã nhắc đến tên cô gái này trong lần gặp gỡ đầu tiên với Thiên Hồ đâu....Nàng chính là người đã dẫn Thiên Hồ tới gặp Tây Lương Nữ Quốc để rồi uống nhầm ánh mắt hắn mà say cả đời...Nói chung thì căn bệnh phức tạp này một khi dính vào thì phải tới chín mươi chín phần trăm cư xử sẽ không được bình thường cho lắm, may thay vừa vặn Khả Di vừa vặn nằm trong con số ít ỏi một phần trăm còn lại nên cũng không gây ra chuyện gì nguy hiểm cả.
" Mời buông ta...Chủ nhân, ta còn có nhiều việc hôm nay cần phải làm...." Dù lòng nàng muốn thổ lộ hết tình yêu mình dành cho Thiên Hồ, bất quá lí trí nàng đã rèn luyện nhiều năm đã ngăn cản lại nó, buộc nàng nói ra điều trái ngược lại.
" Tốt a...." Không như nàng tưởng tượng, Thiên Hồ lại đơn giản nghe theo lời nàng, vờ như buông nàng ra, không nói thêm gì nữa...
" Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi Khả Di, trong lòng hắn sao có thể có phân thượng cho một nô tì như ngươi..." Lòng nàng đã âm thầm nhỏ máu khi biết được sự thật lại quá phũ phàng...Thà rằng cứ để nàng chìm trong huyễn tưởng hắn có suy nghĩ với nàng thì hơn.
Khả Di cảm nhận bước chân nặng trĩu như có cả ngàn tấn đang đè nặng lên đôi vai mình, buồn bã mở ra cánh cổng dịch quay về Tây Lương Nữ Quốc..
" Đợi đã, ngươi định đi đâu ?? " Mặc cho tâm trạng nàng hiện tại đang rất tệ nhưng khi nghe tiếng hắn gọi thì Khả Di vẫn quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc hỏi : " Chủ nhân , ngươi còn có việc gì muốn ta giúp sao ?? ".
" Ân...Trước ngươi cứ đến bên ta đã, chuyện này hơi khó nói chút..." Thiên Hồ đầy bí ẩn gọi Khả Di khiến nàng đành phải đóng lại cánh cửa truyền tống, nghe theo lệnh hắn, bất đắc dĩ mượn tạm đùi hắn làm chỗ ngồi, dựa vào ngực hắn để biết được thông tin, có phải nàng muốn đâu mà do tính chất công việc thôi...
" Hai người không biết xấu hổ này..." Bảo Anh tuy tay đang cầm bút nhưng mắt và tai lại luôn chú ý đến thiếu nữ lạ mặt bất chợt xuất hiện ở đây, kể từ khi nàng cử chỉ thân mật với Thiên Hồ thì Bảo Anh đã thoát trạng thái nhập định, hơi tức giận về độ tùy ý của sư phụ mình...Càng quá đáng hơn là nữ nhân gọi hắn là chủ nhân nàng mắt thường cũng nhìn ra được tình ý nàng dành cho Thiên Hồ,...Để cuối cùng khi thấy cô nàng này mặt đỏ bừng lên thì cả hai người lại bốc hơi trước tầm mắt Bảo Anh.
( Do chương sắc đã hơi nhìu ở hai chương trước, cộng thêm đoạn tình cảm gây cơm chó cực mạnh nên mình tạm bỏ qua đoạn hội thoại này nha )
Vài phút sau, vẫn trong tư thế ám muội ban nãy, hai người đã quay trở lại, chỉ có điều lạ kì là quần áo thiếu nữ kia sao lại đổi một bộ khác đâu ?? Với lại nàng còn hơi mệt mỏi trên gương mặt kia, thêm cả khí chất cũng thay đổi thêm thành thục nữa...
" Mệnh lệnh của ngài là vinh dự của ta, chủ nhân..." Khả Di hôn lên môi hắn một nụ hôn sâu, giọng nói êm ái đáp rồi mới biến mất như cách nàng tới, không để lại chút dấu vết nào...