321: Chú Thuật
" Nhiệm vụ đặc biệt hoàn thành...Nhận thưởng công pháp Hư Vô Bộ Pháp, mảnh kí ức x1...." Giọng máy móc của Hệ Thống vang lên trong đầu Thiên Hồ cùng với đó là một bộ phận kí ức khi hắn còn chưa bị ăn nhát kiếm của Thiên Thu, cũng vừa vặn là thời điểm hắn chưa tham gia vào phó bản.
" Hủy...!Diệt...!Quyền..." Hắn khẽ nhíu mày, đấm một quyền về phía cửa sổ, quyền vừa ra không gian đã bị ảnh hưởng bởi sức công phá khổng lồ của đầu quyền, đương nhiên mục tiêu Thiên Hồ nhắm tới không phải cửa sổ tội nghiệp kia mà là mấy con chuột theo dõi hắn từ khi hắn mới rời làng...!Thêm vào đó là những ninja Vùng Đất Của Loài Chim.
" Phốc....!" Đột nhiên bị dính quyền thì đương nhiên chẳng ai kịp phòng thủ cả, cứ thế ngã xuống như ngả rạ, ngay cả nam nhân ban nãy đang phải chiến đấu cùng đám người cũng bị kinh ngạc vì thứ sức mạnh vô tung vô ảnh lại ẩn chứa sức công phá kinh người như vậy.
" Đêm hôm ngươi muốn đi đâu ?? Không muốn chết thì về phòng cho ta...!" Nam nhân nghe được lời hắn cũng hơi giật mình chút rồi bình tĩnh quay lại tửu quán..
" Xem ra người này có chút năng lực...!" Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lúc nãy hắn có nghe được tin tức báo về là có người muốn nhận nhiệm vụ bảo vệ hắn do lão quái vật kia đưa ra, lẽ ra thì nhiệm vụ kia phải do Làng Lá nhận được mới phải nhưng cư nhiên còn chưa đến được đã bị đôi nam nữ này nhận, hơn nữa trùng hợp lại là tửu quán hắn đang trú chân nên mới nhân cơ hội muốn thử xem sức mạnh hai người ra sao...Quả nhiên vượt ngoài sức mong đợi..
" Thiên Hồ...!" Lúc còn đang lạnh lùng chú ý động tĩnh bên ngoài, tay hắn cảm nhận được Thanh Trúc đang mơ hồ tìm kiếm thân ảnh hắn liền dịu dàng trở lại, ôm lấy nàng, đồng thời giúp nàng trải lại mái tóc đang hơi xộc xệch mới cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy khá muộn, đã nắm rõ được tình cảm của nhau cho nên thái độ địch ý của nàng đối với hắn đã mất tích không còn tăm hơi, ngọt ngào ôm lấy tay hắn khi hai người đi xuống bên dưới.
" Ngươi nói mục tiêu chúng ta cần bảo vệ là cái tên đang đeo mặt nạ kia đúng không ?? " Thanh Trúc đảo mắt nhìn được thân ảnh đang một mình ngồi uống rượu hỏi.
" Là hắn...!Nhưng cũng chả cần để ý hắn làm gì cả, thứ ta muốn là thông qua hắn để cầm được người khác thôi...!Tiểu nhị, mang cho ta hai phần ăn đến bàn kia..
" Thiên Hồ vừa nói vừa lại gần bàn của nam nhân hai người đang nói đến...
" Vị đại ca này...!Cảm ơn tối qua đã giúp ta thoát khỏi mấy tên đó..
" Nam nhân hơi ngập ngừng , giương tay phải của mình ra.
" Không có gì...!Nhiệm vụ cần phải làm mà thôi.
Thứ cho ta nói thẳng thì với thủ pháp của ngươi, việc thoát khỏi mấy tên kia dễ như trở bàn tay, hà cớ ngươi vẫn giả vờ như không biết mình bị theo đuôi...!" Hắn cũng bắt tay với nam nhân này, khi cả hai cùng ngồi xuống mới nghi hoặc.
Nam nhân thở dài : " Ta làm vậy cũng để tránh bứt rây động rừng thôi.
Đã ngươi là người nhận nhiệm vụ kia chắc hẳn đã tìm hiểu qua về Chiến Binh Bị Nguyền Rủa rồi đúng không ?? Nhưng thực chất thứ lão ta muốn là diệt trừ ta chứ không phải là diệt trừ vật không tồn tại kia.
"
" Diệt trừ ngươi cũng phải tốn kha khá công sức, daimayo đúng là chức trách không phải ai cũng cưỡng lại được dụ hoặc đó.
Nếu ta có thể giúp ngươi thì phần thưởng có thể thương lượng lại không, ta muốn thêm chút thù lao...!" Thiên Hồ tự mình rót cho nam nhân chén rượu nói.
" Không vấn đề...!Chỉ cần ngươi giúp ta tiêu diệt được bè lũ của lão thì lúc đó ngươi muốn thứ gì cũng được, ngươi cứ gọi ta Sagi được rồi, kính vị đại ca này một chén...!" Sagi cũng nâng chén, một hơi uống cạn li rượu, không ai ở đây thực sự nghe được hai người đã thì thầm to nhỏ những gì chỉ đột nhiên nâng chén thôi.
" Tốt, uống đi ...!" Thiên Hồ xem như đã đạt được mục đích, nụ cười bất lương như mọi khi lại nở trên khuôn mặt hắn, càng làm Thanh Trúc thêm phần say mê nam nhân của mình hơn, vài lần thay hắn đỡ rượu nhưng đều bị hắn cản lại, đành phải ngồi đánh giá xung quanh phạm vi ba người đang ngồi một hồi.
Tu vi của nàng khi được song tu cũng đã nâng cao đáng kể, từ việc không thể liên kết được với tự nhiên để mượn sức mạnh nay đã có thể nhẹ nhàng dùng thần giao cách cảm cảm nhận từng cử động hay xao động dù là nhỏ nhất.
Nàng tính được sơ bộ cũng khoảng tầm gần chục tên ninja đang lén lút chú ý nam nhân Sagi này, ai cũng đang chuẩn bị giương cung bạt kiếm tấn công vào nơi đây nếu không phải Thiên Hồ còn ngồi đó.
" Cẩn thận chút, chúng đang muốn giết ngươi trước đó...!" Nàng vờ như khoác vai đỡ lấy Thiên Hồ, nói thầm vào tai hắn.
" Đừng lo lắng...!Dù trời có sập xuống thì ngươi vẫn an toàn khi có ta ở đây đỡ cho ngươi trốn chạy.
"
" Không phải, ta chỉ hỏi để xem ngươi có muốn ta tay không, nếu không thì để ta ra tay giúp ngươi...!" Thanh Trúc mặt không đổi sắc phản bác hắn hiểu nhầm ý nàng.
" Được...!Tùy tiện chơi đùa bọn chúng đi, để lại một tên sống thoi thóp cho Sagi hỏi thăm thôi...!" Thiên Hồ vẫn ung dung rót rượu, bên cạnh Sagi nghe được hai người trò chuyện làm hắn có ảo giác hình như cuộc giao dịch này hắn có vẻ hơi lỗ thì phải, năng lực của hai người trước mắt hoàn toàn có thể giúp hắn báo thù được mà không tốn chút sức lực nào hết..
" Bắt đầu nào...!Vũ Khúc Tử Thần...!" Âm thanh du dương không biết bắt nguồn từ đâu vang vọng trong đầu mỗi người đang có mặt ở đây.
Dần dần, ánh mắt họ đỏ ngầu lên, lao vào cắn xé lẫn nhau như những bị bệnh dại vậy.
Hàng loạt những tiếng gầm gừ được phát ra, lạ thay, chỗ ba người đang ngồi không có ai dám đến cả, Thanh Trúc vẫn ngoan ngoãn ngồi trên người Thiên Hồ, miệng hơi cử động như đang đọc chú pháp nào đó...
Vài phút sau, duy chỉ còn lại độc một tên còn sót lại lấy lại được ý chí nhìn về phía ba người họ như nhìn thấy ác quỷ muốn trốn chạy nhanh đã bị Sagi giữ lại, hỏi thông tin nào đều được tên này thành thật khai báo xong cũng bị hắn một kiếm giết nốt, bởi lẽ từ thời điểm Thanh Trúc phát hiện ra bọn chúng, bọn họ đã chính thức bị kéo vào cuộc chiến đoạt vị tàn khốc của Vùng Đất Của Loài Chim rồi, tất cả những người ở đây đều là kẻ thù của họ.
" Cảm ơn đại tẩu đã giúp ta giết bọn chúng...!" Sagi đầy cảm kích thật lòng nói.
" Hắn đã hứa giúp ngươi thì ta ra tay hay hắn cũng là giống nhau thôi, ngươi không cần khách sáo...!" Nàng đôi mắt ban nãy dùng chú thuật đã chuyển lại thành màu bình thường khiến Sagi khó nhận ra được thân phận của nàng, giọng như mọi khi lạnh lùng đáp.
Tiếp đó, cả ba cùng lên đường tiến đến nơi thành trì chính của Vùng Đất Của Loài Chim, nơi nhiều nguy hiểm đang trông chờ Sagi phải đối mặt với tất cả.