Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 334



Trên thế giới này, điều khó thay đổi nhất chính là thói quen được một người đối xử tốt với mình.

Đợi khi bạn đã trở nên quen thuộc rồi, dần dần sẽ yêu sâu đậm, muốn thay đổi, còn chỗ nào mà thay đổi cơ chứ? Yêu tới mức sâu đậm, còn gọi là “thói quen”.
--------------------------------------------------------------------------------------
Bên ngoài biên giới Sa Quốc không xa, thân ảnh của ba người di chuyển rất nhanh trên cát, cơ hồ không để lại vết chân gì trên đó thì đột nhiên có một nam tử tiếp cận cô gái duy nhất trong đó.

" Cô nương xinh đẹp, ta có thể đi cùng ngươi không ?? " Nam tử có vẻ đẹp đến mức không còn từ gì để miêu tả xuất hiện bên cạnh một cô gái có mái tóc màu xanh lá cây được buộc thành một búi trên đỉnh đầu với một sợi kim tuyến tóc chạy qua và một sợi tóc ngắn và dài với những ngọn màu cam bao quanh mỗi bên khuôn mặt của cô.
" Không cần, ngươi có thể tự tìm đường khác..." Cô gái lạnh lùng mặc kệ mĩ nam hay mĩ nữ gì muốn tiếp cận mình, từ trước tới nay những việc tương tự thường xảy ra với tần suất dày đặc, chỉ là sau khi bị nàng cho làm gãy tay gãy chân vài đứa thì chẳng ai lại dùng cách cũ xì này làm quen với nàng nữa.
" Không phải vậy...!Ta thực sự không biết đường.

Ngươi xem, bên phải là cồn cát dày đặc, bên trái là cả một rừng cây đáng sợ thế kia...!Ta bị lạc mất a..." Nam tử xấu hổ chỉ về phương hướng nàng vừa đi qua, bối rối vì mất phương hướng nhìn nàng.
" Hử...!Vậy ngươi vào đây bằng cách nào ?? " Đối với người khác thì còn lâu nàng mới nói nhiều đến vậy, nhiều đến mức hai nam tử khác đi cùng nàng cũng phải ngạc nhiên, chẳng lẽ đại sứ của họ lại có hứng thú với nam tử trước mắt.
" Nói ra khiến ngươi chê cười...! Ta được người dân bản địa chỉ cho cách sinh tồn với khí hậu nóng nơi đây bằng cách đi về hướng mặt trời kiểu gì cũng tìm được nguồn nước...! Thế mà đi cả một tháng trời lại bị lạc đường.

" Thiếu niên ngượng ngùng vì sự ấu trĩ của mình, tai có chút đỏ bừng.
Cô gái cũng hạn hán lời, làm sao người có dung mạo xinh đẹp đến mức yêu nghiệt như hắn thế mà lại bị ngốc chứ ?? Quả nhiên thượng thiên luôn bằng với mọi người mà, được sắc đẹp thì phải đánh đổi lấy trí tuệ cũng phải.
" Nhìn về hướng đông, thấy mấy người kia không ?? Đi theo họ là được...!" Nam tử đi cùng cô gái mất kiên nhẫn trả lời thay cho cô, bọn hắn còn có việc quan trọng cần làm ...

" Hướng đông ?? Là thứ gì vậy ?? " Thiếu niên nghi hoặc hỏi lại nam tử, đôi mắt màu đen thiên chân vô tà nhìn cô gái.
" Ngươi tồn tại từ trước đến giờ bằng gì ?? " Cô gái cũng nở nụ cười với thiếu niên ngọt ngào nhưng ngốc , giọng nói cũng có phần nhẹ nhàng hơn.
" Mẹ ta nói ta là ngôi sao xinh đẹp nhất...!Đi đến đâu cũng sẽ được chiếu sáng.

Thế nên đây mới là lần đầu ta rời khỏi nhà, đi làm nhiệm vụ đầu tiên mà ta rời làng xa đến vậy...!May mắn là ta cũng được nhiều người tốt bụng giúp đỡ, có cô gái dạo trước còn nói muốn sinh con cho ta nữa cơ, hơn nữa....!" Thiếu niên thao thao bất tuyệt hồi lâu làm cả ba người cũng phải ghen tị về hắn, trên đời không ngờ lại có kẻ sống được bằng nhan trị tồn tại bằng xương bằng thịt, nhất là nhìn bộ dạng soái ca như này ai dám nghĩ hắn ngốc...
" Ngươi là người tinh nhẫn thôn ?? " Riêng nhắc về ngôi sao thì chắc chỉ có riêng tộc này có nhắc nhiều về nó và nhiều nhẫn thuật từ họ cũng được đồn thổi về sức mạnh kì lạ về thứ " ngôi sao ".
" Vâng...!Tỷ tỷ ngươi chỉ đường giúp ta trở về được không ?? Nhưng...!Vẫn phải làm xong nhiệm vụ đã...!" Thiếu niên vui vẻ định nhờ nàng nhưng xong nhớ đến mục đích của mình đành buồn bã trở lại.
" Nhiệm vụ ngươi cần làm ở đâu ?? Ta giúp ngươi tới đó trước xong sẽ dẫn ngươi trở về ...!" Đây đã là cực hạn của nàng, phải biết ngoài nghe theo những nhiệm vụ làng giao cho thì lần đầu tiên nàng lại muốn chủ động giúp đỡ một người lạ mắt qua đường.
" Oa...!Cảm ơn tỷ tỷ đã giúp ta.


Nhiệm vụ của ta lần này là đi giao một món đồ cho Mizukage Làng Sương Mù...!" Thiếu niên thế mà trùng hợp địa điểm đến lại hệt như nàng.
" Ta cũng có việc cần đi đến đó, như vậy ngươi đi cùng bọn ta đi...!" Nàng cũng không hiểu vì nguyên do gì nàng lại muốn thân cận thiếu niên ngây thơ trước mắt, thậm chí còn xoa đầu hắn, cảm nhận mái tóc mềm mại trong tay mình.
" Ah...!Tốt quá rồi.

Chúng ta đã đi luôn chưa ạ...! " Thiếu niên hô to lên, xem ra tâm trạng hắn đã vui vẻ trở lại, tuy vậy ít ai chú ý trên ánh mắt thiếu niên lại ánh lên cái nhìn lạ thường, như đã đạt được mục đích...
" Đợi mai đi, giờ trời cũng tối rồi...!" Cuộc nói chuyện của hai ngươi thế mà lại kéo dài trong khoảng thời gian khá lâu, lẽ ra nội trong ngày hôm nay đã đến được Làng Sương Mù , tuy vậy vì một thiếu niên nàng lại phá vỡ quy luật bản thân đã đề ra thêm một lần nữa mà nàng không hề nhận ra.

Có lẽ nàng thấy được hình ảnh đệ tử mình trong thiếu niên này nên mới đành lòng giúp đỡ hắn, cô gái thầm nghĩ.


Bình Luận (0)
Comment