380: Chân Lí Sự Sống
" Chủ nhân...!Ngươi có sợ những oan hồn kia ăn mòn cả hai người kia không ?? " Preyta nhàm chán đùa nghịch cây quyền trượng bé bằng một nửa cây quyền trượng thường trong tay mình hỏi.
" Có đôi chút lo lắng...! Nhưng thứ ta lo lắng không phải Nakroth hay Zephys mà là những oan hồn kia không đủ để cả hai tìm ra thứ mình cần thôi.
Giống như mỗi sinh vật khi phải đối đầu với thứ mình luôn căm ghét nhất dần dà sẽ cảm thấy vật đó không hề đáng ghét như mình tưởng, ngược lại còn thấu hiểu nhiều hơn.
Ngươi mang họ đến được thế giới này, thực chất ngươi đã hiểu rõ được con người của Nakroth và Zephys ra sao không ?? " Thiên Hồ vẫn rất an nhàn nằm trên người Preyta vừa trả lời vừa giải thích.
" Không có...!Thứ ta nghe được chỉ có lời đồn thôi...!"
" Đó mới chính là sai lầm của ngươi.
Bởi thực chất bản thân họ sinh ra chưa là những chiến binh trời sinh như Volkath hay bất kì ai đều đã qua nhiều điều như vậy.
Họ đơn thuần là Tử Thần và Người Hành Quyết dưới cõi âm, chỉ vì hiếu kì thứ được mang tên gọi Đoạ Lạc Giả sẽ ra sao nên đồng ý gia nhập quân đoàn của Vực Hỗn Mang, giống với mục đích của ngươi lúc trước...!" Lời của Thiên Hồ làm Preyta nhớ tới vài tuần trở về trước, lúc Preyta mới trở về Vực Hỗn Mang.
...
Nhiệm vụ chính của Preyta được Volkath giao phó cho khá nhiều việc, từ chiêu mộ những thế lực khác gia nhập Đoạ Lạc Quân Đoàn hay giải quyết vài việc vụn vặt khác nhau.
Bất quá khi quay trở về Thành Black Rock mới biết được có người đàn ông đã đánh bại cả ba vị thành chủ, thu phục cả Skud cho hắn tùy ý sai bảo, đánh sợ hơn nữa phải kể đến những tin đồn về đệ đệ hắn Thiên Vũ, người mang sức mạnh sánh ngang với Chúa Tể mà Preyta vẫn thường hay hâm mộ.
Lập tức, trăm nghe không bằng một thấy, Preyta tức tốc cưỡi chiến long của mình tới Cổng Hỗn Mang thì thấy một tiểu nam nhân đang ngồi im ở trước Cổng Hỗn Mang, mắt nhắm nghiền, chân khoanh tròn, đồng thời những cơn gió tuy vô hình nhưng Preyta lại nhạy bén cảm nhận được chúng như những vệ sĩ bảo vệ hắn.
" Preyta, thành chủ cuối cùng của thành Black Rock.
Ngắm ta lâu vậy chưa khiến ngươi thoả mãn phải không ?? " Thiên Hồ vẫn trong trạng thái thiền định, mắt không mở lại biết được Preyta đang ở trên cao nhìn mình.
" Nga...!Đã vậy ta muốn quyết đấu với ngươi, xem thử có đúng như đám quỷ kia nói không ?? " Vốn hiếu chiến, dù là tiểu hài tử hay nam nhân trưởng thành đều chả quan trọng.
" Đừng vội vã như vậy.
Trước hết chúng ta cũng phải làm quen trước đã nhỉ ?? Về nhà ta đi rồi chiến đấu hay gì để sau đi...!" Thiên Hồ đầy phong thái thân sĩ đứng dậy, phủi phủi quần áo chút rồi mở ra thông đạo, tất nhiên dẫn đến đâu thì Preyta cũng phải đi theo Thiên Hồ.
Preyta cũng thận trọng đuổi theo Thiên Hồ vào thông đạo kia, có phần lo ngại sợ bị hắn dẫn đến bẫy giập từ trước thì có né cũng không kịp.
Tuy nhiên, Thiên Hồ cũng chẳng rảnh hơi , nhiều tâm kế với người khác đến vậy, đôi khi đạt được đến cảnh giới như hắn thì việc dùng vài cái mưu hèn kế bẩn chẳng giúp ích được gì , đơn giản dùng chút Ma Lực cũng thừa sức để kẻ thù sống dở chết dở rồi.
Qua thông đạo, cảnh sắc xung quanh cũng biến đổi, khắp nơi đều tràn ngập Ma Lực như khoảnh khắc Chúa Tể được khai sinh thêm lần nữa , thậm chí ngôi nhà Thiên Hồ dẫn Preyta vào cấu trúc cũng hệt toà nhà mà mọi Đoạ Lạc Giả mới những ngày đầu tụ họp.
" Trà hay gì ?? " Thiên Hồ loay hoay trong tay nhiều thứ đồ uống, tùy ý hỏi khách mới thăm nhà.
" Nước cam đi ...!Ta không uống mấy thứ đắng ngắt kia...!" Preyta lịch sự trả lời.
" Ân...!Ta thích những người thẳng thắn như ngươi.
Của ngươi đây...!" Hắn vô cùng chiều lòng thực khách, quả thật nước cam có chút chua chua đã được bỏ thêm đường và chút hương liệu bí mật làm hương vị vô cùng tốt.
" Ngươi là thứ gì ?? Tại sao không bị dịch bệnh của ta ảnh hưởng...!" Nhấp lấy một hụm nước cam, Preyta ánh mắt mang hiếu kì nói.
" Đúng ha...!Không ít người đều có câu hỏi như ngươi, tò mò xem ta là gì mà rốt cuộc lại có sức mạnh kinh khủng như vậy, kể cả những thứ vốn tác động được vào sinh mệnh sống như ngươi dùng dịch bệnh cũng không tổn hại được ta.
Thú thật đi, cả ta và ngươi trong nhân thể đều là sinh mệnh cấp thấp, tùy thời có thể bị ngoại vật ảnh hưởng...!Sinh...!Lão...! Bệnh...!Tử.
Tượng trưng cho bốn giai đoạn bất kể sinh vật nào cũng phải trải qua.
" Thiên Hồ trả lời lại bất ngờ mang theo định nghĩa khác làm cho Preyta hứng thú lắng nghe...
" Ta không thể chết, chừng nào còn dịch bệnh hay những kẻ chết vì nó thì ta là vĩnh sinh ...!" Preyta phản bác.
" Ha ha...!Không có thứ gọi là vĩnh sinh tồn tại, đó là do ngươi tưởng tượng thôi.
Sinh hay Tử, hai trường phái tưởng chừng đối lập lại vô cùng ăn khớp với nhau.
Giả dụ đi, một người khi chết bởi đại dịch thì cái gì sẽ được khai sinh...!"
" Oán Khí và Oán Linh...!" Preyta cau mày một lúc mới đáp.
" Chuẩn xác...!Cái chết chính là khởi đầu cho sự khai sinh.
Nhiều người nói chết là hết nhưng ta chưa bao giờ cho là vậy.
Thân xác có thể chết nhưng linh hồn của họ chứa vô số kí ức từ vạn kiếp thì không, vẫn tồn tại ở dạng khác.
Chính vì thế, thứ ngươi có phải luôn muốn tìm kiếm là thân phận thực sự của mình, không phải là một Preyta điên điên khùng khùng chỉ biết đi reo rắc cái chết cho các sinh vật khác...!" Thiên Hồ đi đến ngồi cạnh Preyta, chưa đợi Preyta kịp phản ứng đã dùng một ngón tay chỉ lên trán , đặt trước chiếc mặt nạ bí hiểm kia.
Lập tức, Thiên Hồ đã đi vào được thế giới nội tâm của Preyta.
Nó chỉ có một màu đen tối sâu thẳm, lạnh lẽo khiến người ta vô thức muốn thoát khỏi nơi đây.
Hắn đi một hồi thì đã có kha khá những vật lờ mờ có dạng người tấn công.
Sở dĩ nói vậy vì đa phần sẽ khuyết thiếu bộ phận trên cơ thể, cái thì thiếu đầu, thiếu tay, thiếu chân hay cả người mục rữa...