Lo lắng thì vẫn lo lắng, bất quá người các nàng đang lo lắng lúc này đang thoải mái đứng im nhìn hai sản phẩm thí nghiệm trước mắt, đồng thời dùng gần như siêu tốc độ để né đòn tấn công của hai vật đang xả hết phẫn nộ lên người hắn.
" Phán định thiệt hại trước mắt lên đến mười ba phần trăm, những thiệt hại bao gồm tường, sàn nhà và các công trình kiến trúc khác. Chuẩn bị khởi động chế độ tiêu diệt. " Đang phân tích dữ liệu ở phòng quan sát, Lệ Khiết nghe được hệ thống báo lại khẽ nhíu mày, tắt hệ thống cảnh báo và truyền âm cho Thiên Hồ.
" Bảo bối, không giết thì bắt bọn chúng lại đi, ngươi còn để chúng phá hủy thêm nữa thì Quineela lại càu nhàu đó... " Hệ thống quản lí cả toà nhà khổng lồ này không ai khác ngoài cô nàng Administrator quyền lực, tích hợp cho toà nhà nhiều khả năng mà công nghệ hiện giờ không hề có được.
" Đâu có... Ta đang đợi số liệu phân tích cô cô ghi đủ thôi. Còn giết bọn chúng thì quá đơn giản rồi... " Thiên Hồ bật trạng thái vô địch, chuyển cơ thể sang không gian khác giống với con mắt của Obito, mặc xác hai vật thí nghiệm đang đánh vào hư vô.
" Phu quân... Ngươi không biết thiệt hại ngươi gây ra thiếp mất bao lâu mới khắc phục được không?? Hai tháng đó... Ngươi chả lẽ không sót thương thiếp sao?? " Khi hai người đang nói chuyện thì nhân vật Lệ Khiết vừa mới nhắc tới đã dùng trạng thái hình chiếu ba chiều hiện ra cạnh Thiên Hồ ai oán.
" Ai ya... Cục cưng... Ngươi cũng biết hai vật thí nghiệm này sắp phát nổ rồi còn gì. Vả lại, lâu lâu ta mới có dịp sử dụng năng lực nên có phần hơi quá... " Dứt lời, hắn chỉ dùng nhẹ ngón tay chấm vào hư không một cái, tức khắc hai vật thí nghiệm đang sôi máu phát nổ xong bị một lực hút vô hình nào đó cuốn hết những thứ còn sót lại, trả lại hiện trường sạch sẽ như ban đầu nhờ vào thời gian năng lực nữa là xong.
" Đó... Hoàn hảo như ngươi nói. " Hắn phủi phủi tay, đang định dịch chuyển về với cô cô đáng yêu của mình thì cảm nhận được nơi đây có ai lại gần liền dùng thần thức để xem thử. Ai ngờ người đến lại là Murad tưởng chừng dưới sự trợ giúp của lão bà hắn Tử Linh trốn thoát rồi chứ.
" Haizz, xem ra kịch bản lại có sai sót rồi..." Thiên Hồ đôi mắt đăm chiêu nhìn về hướng Murad chạy tới, miệng hơi nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo, dự tính là một chuyện nhưng thực tế thì luôn sẽ hơn hoặc nằm ngoài mới có hứng thú chứ. Ngự Nữ Thần Quyết của hắn không biết khi nào đã có thể tự ảnh hưởng đến người khác mà không cần vận dụng nhỉ?? Thôi kệ, tình huống trước mắt phải giải quyết trước đã, dù gì ôm mỹ nhân cũng quan trọng hơn. Mất hai giây để Thiên Hồ cải tạo lại xung quanh mình như vừa xảy ra trận chiến ác liệt, những chỗ thủng này, những vết xước, bong tróc, hay bị phá hủy đều vô cùng phù hợp, kể cả phục trang cũng được chỉn chu nhất có thể, chỉ đợi Murad tới...
Murad theo trí nhớ của mình lần mò từng chỗ một để tìm đến nơi hai người ban nãy đánh người thằn lằn và tráng sĩ. Thực chất, lúc đi cùng Tử Linh nàng đã có lòng nghi ngờ cô nàng đó nên vẫn âm thầm ghi nhớ nơi ba người đã đi qua, phòng trừ trường hợp trốn chạy được. Tuy vậy, hiện giờ nó lại được phục vụ để nàng tìm tới người xa lạ đã lên kế hoạch cho hai nàng rời khỏi đây, chính nàng cũng không hiểu sao nụ cười rạng rỡ của hắn lại ẩn hiện trong đầu nàng lâu tới vậy, thúc giục nàng tìm đến cậu bé đó.
Đi hết nhiều hành lang rất khó để phân biệt, Murad cuối cùng cũng nhìn thấy tấm biển Đường Tới Phòng Giam Đặc Biệt liền rẽ vào, thì cảnh tượng trước mắt làm cho lòng nàng chua xót, cậu bé nàng mong nhớ giờ trên người toàn máu máu là máu, ướt đẫm cả bộ y phục sạch sẽ lúc đưa hai người khỏi phòng giam địa ngục kia. Bộ dạng như tiểu thiên sứ trong ấn tượng của nàng đã bị thay thế bởi cảnh tượng kinh hoàng...
" Ngốc nghếch... Nếu đánh không lại sao ngươi không chạy đi, để mình bị thương như vậy có đáng sao?? " Không ghét bỏ người đầy máu me Thiên Hồ, Murad ôm lấy hắn vào ngực, trách mắng.
" Hì hì... Ta đã đáp ứng đưa các tỷ ra ngoài thì phải giữ lời. Đàn ông con trai thất hứa sẽ không tốt đâu... Khụ khụ... " Hắn vừa cười lên một cái với nàng xong nói hết câu liền ho ra máu, như kiểu mình vừa bị tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết.
Chúng nữ đang quây quần cạnh Lệ Khiết, Quineela cũng đang xem phu quân mình diễn xuất không nhịn được lên tiếng...
" Vô sỉ... Hắn dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân này bao lần rồi mà thuần thục quá vậy?? " Quineela phàn nàn.
" Ta bị một lần... " Chu Uyển Nhi ( Bàn Tơ Đại Tiên) lên tiếng trước.
" Ồ... Muội muội ta nhìn thế mà cũng bị lừa nha. Phu quân lừa ngươi thế nào, kể thử ta xem... " Tử Hà hào hứng thúc dục, nàng giờ mới biết muội muội mình bị phu quân nàng lừa nha.
" Không kể cho ngươi... Hừ... Xấu tỷ tỷ, không lo cho muội muội mình thì thôi còn muốn ta kể cho nghe. Không có đâu... " Ba từ không trong một câu nói đủ hiểu Uyển Nhi không muốn nhắc tới chuyện xấu hổ kia thêm một lần nào nữa chọc chúng nữ bật cười một hồi.
" Ai nói ta không lo cho ngươi... Tử Thanh Bảo Kiếm cũng đưa cho ngươi sử dụng, đã vậy em rể đến từ tương lai còn cầm tới nó đến tán tỉnh ta, ngươi nói người thiệt là ai?? " Tử Hà oan uổng kêu lên.
" Không kể... Tỷ tỷ ngươi cứ xem hắn diễn xuất đi rồi sẽ biết... " Chúng nữ đương nhiên chưa từng xem qua tài năng thiên bẩm của phu quân mình sau khi nghe được Uyển Nhi càng thêm tò mò hơn, chăm chú quan sát vào màn hình lớn, chờ mong câu chuyện đã bị cải biên, nằm ngoài kế hoạch của phu quân họ.
...
" Yên tâm, đệ nghe họ nói đệ còn sống lâu lắm... Chắc chắn chưa thể chết được lúc này đâu... " Nằm trong ngực Murad, kết hợp hài hoà giữa đạo cụ và diễn xuất biểu cảm gương mặt và cảm xúc hắn hiện giờ không có tí nào giả trân cả, như kiểu người bị đánh nãy giờ là hắn chứ không phải hai vật thí nghiệm vừa bị cho bốc hơi.
" Đúng thế... Ngươi chưa thể chết được đâu. Phòng ngươi ở chỗ nào trong khu này?? " Murad giờ đã hoảng theo giọng nói thều thào, nói không ra hơi của Thiên Hồ, muốn đưa hắn về tạm chỗ nào nghỉ ngơi rồi sơ cứu vết thương trước đã, vì vậy liền xem lời kia như lời cổ vũ hắn.
" Không có nha... Chỗ đệ ở bên ngoài toà nhà cơ, ngay sát Cổng Hỗn Mang... " Thiên Hồ còn chưa nói hết lời thì cảm tưởng cạnh mình đã có ma pháp ba động, lưỡi Tàn Ảnh Đao đã phát sáng lên hình thành pháp trận truyền tống dưới mặt sàn cả hai người đang ngồi dựa vào nhau, cách duy nhất dùng để thoát khỏi nơi này như Tử Linh từng nói cho nàng.
" Chờ đã... Tỷ tỷ ngươi không thiết lập vị trí dịch chuyển khi ra ngoài sao?! "
" Không nhất thiết, ta khá yên tâm khi sử dụng ma thuật dịch chuyển đó... " Murad chắc nịch cam đoan chứ thực ra nàng có biết đặt chỗ đến đâu, cứ rời được khỏi đây là ổn thỏa hết.
Truyền tống môn cũng từ từ khép lại, đưa cả hai người tới địa điểm vô định trên Vực Hỗn Mang mà ngay cả tác cũng không biết là chỗ nào luôn...