Murad nhẹ nhàng dùng chiếc khăn làm từ rèm cửa giúp đỡ hắn qua một lần, kể cả trong lòng nàng vẫn còn đang nghi ngờ tổ chức kia hay cậu bé có ý định gì khi tiếp cận nàng, bất quá nàng cũng còn gì để đánh mất nữa... Ngay đến nhà của nàng trước đây còn bị người khác cướp mất rồi cơ mà.
" Tỷ tỷ... Ngươi trước kia đã từng sinh ra ở đâu vậy?? " Thiên Hồ thoả thích hưởng thụ tay nghề mà chỉ có riêng hắn có phúc lợi, đồng thời hỏi thăm về quê hương của Murad hắn đã vốn biết rồi.
" Ngươi hỏi làm gì?? " Murad không trả lời mà nhàn nhạt hỏi lại.
" Nha... Ta chỉ muốn biết để có dịp sẽ tới đó để tìm hiểu xem phép màu gì đã tạo ra tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đến thế... " Thiên Hồ ánh mắt tha thiết quay ngược người lại nhìn Murad như mong muốn nàng kể nhiều hơn về quê hương nàng.
" Phi... Tiểu quỷ, ta nào có giỏi như ngươi nói. Thôi được, nếu ngươi đã muốn nghe thì ta sẽ kể cho ngươi... " Phụ nữ mà, được khen có ai không thích đâu, nàng đáng ra cũng chưa từng muốn kể về những chuyện đau buồn kia cho ai, chỉ muốn riêng mình biết, riêng nàng chịu đừng là đủ...
" Ừm... Trước tiên là nói về thanh đao của ta đi... Vũ khí đã có từ rất rất lâu, khi tổ tiên ta tìm ra cách chế ngự được Không Gian- Thời gian bằng vào chất liệu vô cùng đặc biệt, đá Andura, loại vật chất toàn năng nhất được phát hiện trên Athanor. Với mục tiêu sở hữu sức mạnh này, tổ tiên của ta đã tiến vào sa mạc để tìm kiếm các mảnh vỡ của Andura. Ở đó, họ phải đối mặt với Azzen"ka hung ác và nham hiểm, nhưng bằng sự khôn ngoan, họ đã thu thập được các mảnh vỡ và chế tạo ra một thứ vũ khí vô cùng đáng sợ, có thể thao túng không gian - thời gian và xây dựng một đế chế mới trên sa mạc bằng sức mạnh đó. " Murad nhấp một hụm trà còn đang toả ra luồng khói trắng nghi ngút, tay tiếp tục công việc của mình đang dang dở.
" Ồ... Thanh đao đó thì ra được làm từ đá Andura, bảo sao dù có phải chịu lực lớn từ các cuộc thí nghiệm đều không hề hấn gì... " Thiên Hồ gật gù đồng ý, tỏ ra kinh ngạc về những gì Murad nói.
" Không đến mức đó đâu... Đá Andura quyền năng là vậy nhưng yếu điểm của nó cũng có. Việc lạm dụng nhiều sẽ càng khiến đá Andura suy yếu, rồi sẽ có thời điểm nó sẽ vỡ nát... Như cái cách muông muội của ta mà rất nhiều người đã phải hi sinh. " Giọng nàng giờ đã trầm buồn hơn nhiều, tựa người vào lưng Thiên Hồ như tìm kiếm sự an ủi.
" Bọn họ đã chọn hi sinh vì ngươi đúng không?? "
" Ừm... Vì ta... Vì sự nông nổi và ấu trĩ của ta... Cái giá phải trả cho điều đó gần như đã khiến ta nhiều lúc có cảm giác muốn sụp đổ... Hận không thể có cách nào quay ngược thời gian để đâm chết tên khốn Azzen"Ka đã nhấn chìm vương quốc của ta trong trận bão cát năm đó " Đây mới là lí do khiến cho Murad đi lưu lạc khắp thế gian, luôn luôn tìm cách để cứu vãn lại sự tình đã xảy ra rồi.
" Mọi chuyện đã xảy ra thì tỷ không nên buồn về nó làm gì. Chả lẽ tỷ định từ bỏ cơ hội đoạt lại tất cả họ đã dùng cả tính mạng để giữ cho tỷ, đó không phải họ đã hi sinh vô ích rồi sao?? Vì thế tỷ phải cố hết sức sống lâu nhất có thể, thậm chí phải bằng mọi giá làm được điều mình muốn... " Thiên Hồ lưng cơ hồ cảm nhận được dòng nước nóng đang chảy dọc lưng mình, vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Murad, tháo gỡ khúc mắc của nàng.
" Ta biết... Ta biết chứ... Ta biết họ trông đợi vào ta nhiều đến chừng nào... Ngươi biết không, khi cha ta thay ta cầu xin giữ lại tính mạng cho toàn vương quốc, ông không hề trách cứ ta chút nào, trái lại đặt hi vọng vào ta một ngày không xa sẽ thay ông thành một vị đứng đầu vương quốc, đưa nó về thời hoàng kim như thời trước. Còn ta thì lại đi ngược lại mọi người mong chờ, ngày ngày chỉ làm những việc đủ sinh sống qua ngày... Vì Azzen"Ka thực sự rất mạnh... " Thiên Hồ đã đứng lên từ lúc nào, thành thục lấy quần áo trong giới chỉ ra, vừa mặc xong quần áo vừa dọn lại hiện trạng trong căn phòng.
Khi Murad đã tự trách bản thân mình xong thì mới phát hiện căn phòng đã được trang hoàng rực rỡ, từng chiếc đèn, chiếc ly hay chiếc giường vốn dĩ đã cũ mèm đã được tân trang lại, toả sáng lung linh như vương triều nàng hồi trước làm Murad ngạc nhiên không nói nên lời.
" Xem như đây là món quà ta tặng tỷ vì đã giúp ta sơ cứu vết thương... Tiểu thư, mời... " Uỷ khuất ai cũng không thể ủy khuất mình được, chân lí hắn vốn đã áp dụng từ rất lâu rồi, hai người tất nhiên không thể có một ngày lãng mạn ở trong khung cảnh tồi tàn được, vì lẽ đó, các năng lực của Herrscher được vận dụng vào thời điểm quan trọng được Thiên Hồ sử dụng. Ân... Không gì quan trọng bằng việc tán gái... Nhất là đúng khi nàng còn đang tâm trạng buồn.
" Tiểu quỷ, ngươi trang trí thật sự không tồi đâu. Lấy trong suy nghĩ của ta phải không?? " Murad dĩ nhiên đáp ứng lời mời nhảy của cậu bé đã mặc sẵn cả bộ trang phục dạ hội truyền thống của vương quốc nàng, xúc cảm quen thuộc làm nàng như đang được quay lại cái thời còn nhỏ, vô lo vô nghĩ, hay làm nũng với phụ thân mình.
" Tỷ thích là ta vui rồi... Không phải lấy trong suy nghĩ của tỷ mà nó chính xác là ở tâm trí tỷ, toàn bộ không gian bao quanh chúng ta đã đồng nhất cùng tỷ, tỷ nghĩ ra khung cảnh gì nó sẽ thành khung cảnh đó theo tỷ. " Thiên Hồ nắm bàn tay Murad, cùng nàng theo tiếng nhạc du dương nhảy một điệu Vans nhẹ nhàng, bất quá không phải chê chứ Murad nhảy có hơi không giỏi, mấy động tác đều giẫm vào chân hắn, có điệu còn nhảy sai nhịp...
" Ta nhảy không giỏi... Vả lại cái tay ngươi đang đặt đi chỗ nào, buông ra... " Murad mặt vẫn thản nhiên bắt lấy cái tay đang đặt ở mông nàng trong điệu nhảy vừa nãy, đừng tưởng qua mắt được nàng nha...
" Hì hì... Sơ suất thôi mà... Người tỷ có mùi thơm khiến ta rất dễ chịu... " Hơi luyến tiếc cặp mông cực phẩm kia vì bị bắt quả tang phải bỏ ra, hắn đánh trống lảng sang chuyện khác, nhằm tránh cô nàng lại không cho thân cận nữa thì toi...