Thời gian không đợi một ai, vài tuần lại trôi qua, ngày hôm nay là ngày Helios tiếp quản thêm khá nhiều nhân công, bởi vì thế Murad bận rộn không thôi.
Cũng nhờ có thế, Inugami chọn ra được khá nhiều thành viên cho giáo phái của mình, thậm chí có những tín đồ nàng khá tâm đắc, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều, nhìn ai cũng thấy thuận mắt... Ngoại trừ tên tiểu bạch kiểm đang mặt mày ủ dột, ngồi ngốc ngốc dọn dẹp lại vài thứ đồ lỉnh kỉnh trong phòng nàng.
" Uy... Kokkuri " Inugami hắng giọng gọi, thế nhưng hình như tên kia vẫn không biết là do coi nàng là không khí hay không nghe thấy thật tay vẫn bận rộn, chuyên tâm vào việc đang làm.
" KOKKURI???? " Quả như nàng dự đoán, bao nhiêu niềm vui vẻ chỉ cần gặp phải tên này sẽ hư hao hết, hét to vào tai hắn.
" Hả?? Ngươi gọi ta!!! " Kokkuri bấy giờ mới phản ứng lại, quay sang đáp lời đã sắp nổi khùng Inugami.
" Chả lẽ còn ai khác ngoài ngươi trong đây?? " Biết trí thông minh Kokkuri chưa đến ba chữ số, tuy vậy mỗi lần nói chuyện cùng hắn, Inugami đặc biệt sẽ trở nên gắt gỏng hơn.
" Đúng là có mình ta... Có chuyện gì không?? Ta còn đang phải dọn dẹp nốt... " Kokkuri gấp quần áo đang chất cả đống hỏi.
" Không có gì chúng ta không thể nói chuyện chút được sao?? Với lại không phải ngươi thường dính theo chủ nhân a, hôm nay lại lẻ loi ở đây thế... " Bằng trực giác cực nhạy từ loài linh cẩu, đương nhiên nàng biết đồng bạn ngốc có ý với chủ nhân mình, cố tình thăm dò thử nguyên do khiến người vốn không hay ở một mình lại thơ thẩn ngồi đây.
" Hắn đang chuẩn bị vài thứ cho nghi thức tối nay diễn ra, không tiện mang theo ta. Ngươi đáng lẽ cũng phải đang đi truyền giáo, có cả thời gian rảnh nói chuyện phiếm với ta?? " Kokkuri nãy giờ đã hoàn thành những chuyện vụn vặt, vừa quét dọn luôn một thể toàn bộ phòng Thiên Hồ, hắn và Inugami luôn. Những việc nhỏ chủ nhân hắn và cả Murad đều đã nói không cần Kokkuri làm, có thể để những hầu gái thực hiện... Nhưng khổ nỗi Kokkuri lại thích làm những việc nhỏ đó như một cách để chăm sóc cho chủ nhân.
" Ha ha... Những chuyện đó ta đã sớm xong hết rồi. Ngồi tâm sự với người bạn già sẽ làm ta giảm bớt muộn phiền hơn... " Inugami biến lại hình dạng ban đầu, như một quý ông tự pha chút đồ uống cho hai người, nằm xuống chiếc ghế dựa, ngả lưng cười nói.
" Ta không già... Đơn vị tuổi thọ không có nghĩa lý với những hồn ma như ta và ngươi. Cách nói kia chỉ áp dụng với phàm nhân thôi... " Kokkuri khá nhạy cảm khi nghe có người nói về tuổi tác của mình, thốt lên.
" Phải ha... Với chúng ta... Sự tồn tại tất nhiên là vô hạn. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới ngày ngươi biến mất vĩnh viễn chưa?? " Inugami bất chợt hỏi.
" Điều đó đương nhiên là có... Tất nhiên chỉ xảy ra nếu ngày đó thực sự đến, khi không có ai cần chúng ta giúp đỡ nữa... " Kokkuri thở dài, dửng dưng uống thức uống được pha từ lâu nói.
" Vậy... Chủ nhân có thực sự cần ngươi không?? Theo ngươi thấy... " Inugami lại hỏi tiếp.
" Ta.. ta... Cũng không biết câu trả lời... Việc đó chỉ có hắn mới biết được... " Kokkuri lấp lửng, ngay cả chính hắn cũng không biết sự tồn tại của mình có trợ giúp gì cho chủ nhân hiện tại không hay thành gánh nặng cho hắn nữa.
" Ngươi biết... Nghe này, Kokkuri. Ta đã nói ngươi không nên thân cận hắn chưa nhỉ?? Tốt nhất ngươi tránh xa chủ nhân một chút. Đừng nghĩ có thể mê hoặc được hắn... " Inugami úp mở nhiều tên ngốc sẽ không hiểu ẩn ý hắn đang đề cập, nói luôn điều hắn muốn.
" Thì ra ngươi muốn ta rời khỏi chủ nhân... Tiếc rằng chuyện đó ta không thực hiện được. Rõ ràng hắn thích thân cận ta hơn ngươi, lông của ta cũng mềm hơn giống loài ngươi... " Kokkuri kiêu ngạo, không vì mấy lời đe doạ của kẻ vốn đã chẳng ưa thích hắn ở thế giới cũ mà nhường kẻ bệnh hoạn, biến thái đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
" Đơn giản... Ta mạnh hơn ngươi... " Inugami vừa nói, hai khẩu súng trên tay đã được rút ra, không nhiều lời đã chĩa thẳng vào người Kokkuri.
Kokkuri không hề nao núng, yêu lực cũng bốc lên ngùn ngụt, những đốm lửa lập loè không ngừng, đôi móng vuốt sắc nhọn cũng theo lệnh huyễn hoá ở đôi bàn tay hắn, tùy thời chiến đấu cùng kẻ điên đối diện.
Đang sắp lao vào nhau đại chiến tới nơi, trong phòng hai người vô thanh vô tức xuất hiện thêm một cô gái, ngồi trên bàn, buông đôi chân trần xuống đang chăm chú nhìn cả hai như muốn họ làm loạn luôn ở đây.
" Mulan... Ngươi đến để khuyên chúng ta không chiến đấu sao?? " Kokkuri hỏi.
" Không hề... Chuyện các ngươi, các ngươi tự giải quyết, ta chỉ đến hóng chuyện thôi. Tiếp tục đi, đối thoại nhiều quá... " Nàng vừa mới đi tu luyện về xong thì cảm thấy nguồn năng lượng bất thường xuất phát từ phòng Inugami, không nghĩ nhiều liền sử dụng dịch chuyển tức thời, tay còn mang cả bỏng ngô để xem...
".... " Cả Kokkuri và Inugami cạn lời, hai người đang căng thẳng đối đầu, tự nhiên lại có thêm cô gái bất bình thường nữa làm họ hơi khó xử, nhưng vũ khí đã lôi ra, không đánh thì đời không nể a...
" Nhất Chi Đạn: Ma Đạn... " Khẩu súng bình thường Kokkuri từng biết giờ lại có thể biến đổi, dưới sự bất ngờ của Kokkuri và hưng phấn của Mulan, viên đạn mang theo gần như vô hạn ma lực từ họng súng bay thẳng về phía hắn.