Không thể không thừa nhận, việc được trai đẹp hôn giúp quên đi những chuyện buồn rất nhanh chóng. Nhiều người tưởng chỉ có nam nhân mới có thể háo sắc nhưng nữ nhân khi háo sắc hay muốn chủ động theo đuổi ai đó mình có cảm tình... Nhấn mạnh là cảm tình nha, kiểu sắp đến dạng thích thì chủ động hơn nhiều cánh đàn ông, họ có nhiều cách khiến đàn ông tưởng họ là người cưa đổ cô gái đó nhưng thực chất chỉ là hạt thóc thôi, chưa phải gà đâu...
" Không cho ngươi tùy tiện hôn ta nữa... Nhỡ bị ai nhìn thấy thì ta lại phải mất đi một hầu cận... " Chiếm tiện nghi của hắn chán chê, cô nàng lại đẩy Thiên Hồ ra, bộ dạng như khẳng định nàng là người bị người ta cưỡng hôn, còn Thiên Hồ mới chủ mưu cho chuyện trên.
" Ta hiểu rồi... Mà quốc vương ngươi đây tới khi nào muốn trở về đây... Thực tại chúng ta đang ở sẽ có ảnh hưởng không hề nhỏ tới tương lai đó... " Hắn khôi phục lại dáng vẻ, tiếp tục tựa vào lan can, ngước nhìn nàng hỏi.
" Ví dụ như?? " Murad tò mò.
" Rất nhiều thứ đã bày ra trước mắt ngươi... Cha ngươi cùng đại tướng quân và cả hoàng tộc vốn dĩ phải bị Azzenka sát hại hết nhưng hiện giờ có nhiều người lại không hề bị chuyện đó ảnh hưởng, hơn nữa ngươi còn lén trục xuất họ ra bên ngoài để tránh việc kia thực sự xảy ra lần nữa. Tất nhiên, quỹ tích thời gian vẫn có khả năng tự khôi phục, Azzenka không bằng cách này hay cách khác sẽ bắt đầu tìm cách đoạt lại những thứ hắn đã cho ngươi... " Hắn đáp.
" Ồ... Chuyện đó không ngờ ngươi cũng biết nhỉ!? Xem ra chẳng có bí mật nào của ta được giấu kín cả... Thời gian ta còn bao lâu?? " Cô nàng trẫm mặc một lúc, mới hỏi tiếp.
" Ba năm lẻ sáu tháng mười ba ngày, hết số ngày đó ta sẽ chỉ đưa thêm một người nữa về thực tại nhiều năm về sau... " Thiên Hồ bấm bấm ngón tay, giả vờ tính toán rồi đưa ra kết quả.
Thực chất ban đầu hắn muốn đưa Murad quay trở về quá khứ một phần là muốn cho nàng gặp lại người cha đã quá cố của nàng, phần nhiều hơn thì tiện soát tình cảm một cách tốt hơn nhiều. Nhưng thực tế lại khác xa với hắn tưởng rất nhiều, quan hệ của Murad lại khá chằng chịt, có nhiều nhân vật phụ khác không đề cập trong cốt truyện tướng liên quân.
Dị giới chung quy lại có nhiều bí ẩn hay nhiều góc khuất người ta khó có thể nắm bắt được hết, chính yếu tố thần ảo của nó đã khiến dự định của Thiên Hồ không theo kịp kế hoạch, buộc phải đưa ra nhiều quyết định tức thời để nhiều thứ tạm không bị xáo trộn.
" Ngươi đã tính toán sẵn cho ta để tránh được những thảm hoạ ngươi đã nói đúng không?? " Thông qua việc tổ tiên nàng đã tìm ra được khả năng điều khiển không gian - thời gian trong ma thạch Andura thì chẳng lí nào nàng lại không biết mức độ nguy hiểm chuyện hắn vừa đề cập tới.
Thêm vào đó, hắn cũng là một trong số ít người nàng tin tưởng sẽ giải quyết mọi chuyện thấu đáo, giảm bớt gánh nặng cho nàng.
Hắn không nói mà nghiêng mặt, chỉ chỉ vào môi mình. Ngay sau đó, đợi đến lúc mặt Murad đã đỏ như tôm luộc mới thư thái buông nàng ra.
" Rồi... Thời gian ta vừa nói cũng là thời gian còn lại ngươi có để thoả thích làm những gì mình muốn. Bất kì khi nào muốn quay về sớm trước thời hạn ngươi chỉ cần báo ta sớm trước một tiếng, thế đã đủ làm vừa lòng đại tỷ của ta chưa nào?? " Hắn nựng má nàng hỏi.
" Tạm chấp thuận thành ý của ngươi... Ít nhất ngươi cũng không não tàn như ta từng nghĩ. " Lại tiếp tục cosplay nữ hoàng kiêu ngạo, cô nàng trong bộ váy liền áo cao quý nhất của cả Helios lại đánh giá nam tử không đo lường được độ thâm sâu trước mắt.
Nói thật nàng vẫn chưa biết chút ít nào về người trước mắt. Có phần hơi dở hơi, tính tình thập phần cổ quái, chẳng biết được hành động tiếp theo hắn sẽ làm gì. Theo góc độ nữ nhân mà nói, hắn có thể là người ngươi đặt niềm tin vào được, vừa đẹp trai, vừa ga lăng, mỗi tội có hơi phong lưu xíu. Bất quá, nam nhân nào mà chả thích nữ nhân xinh đẹp, cái này tạm chấp nhận được, không đến nỗi quá bội tình bạc nghĩa với người thích mình.
" Ánh trăng đêm nay thật đẹp... Nhưng ngươi biết còn thứ gì toả sáng còn đẹp hơn cả nó không?? " Buồn buồn miệng, theo thói quen Thiên Hồ rất tự nhiên hỏi.
" Tại sao?? " Dù biết câu trả lời sắp nghe có thể sẽ hơi cũ kĩ, Murad vẫn giả vờ coi như mình đang trong vai bị tán tỉnh hỏi.
" Bản chất của cái đẹp đối với rất nhiều người khá đơn giản. Thí dụ như câu ta nói ban nãy về ánh trăng đi... Có một số ít sẽ cảm thấy ta đang nói đơn thuần về ánh trăng... Văn thơ hơn thì ta đang ẩn dụ về sắc đẹp của ngươi, thứ vốn vô hình sẽ dễ tưởng tượng khi được ví với vật có thực. " Hắn nói.
" Ồ... Vậy ra ngươi khen ta đẹp nha. Điều đó vốn chẳng lạ lẫm gì... Cái đẹp cuối cùng cũng sẽ chịu sức ép của thời gian và trôi đi mất. Có lẽ... Ngươi sẽ chán ghét ta sau vài chục năm nữa thôi... " Murad mỉm cười nói.
" Ta e việc đó sẽ không xảy ra... Còn về kế hoạch cụ thể... Sau này ngươi sẽ được biết. " Hắn vừa dứt lời thì đã hoá thành làn khói trắng biến mất như cái cách hắn xuất hiện.
" Phi... Thú vị gia hoả... Mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng... " Nàng nở nụ cười tuyệt đẹp, dưới ánh trăng mờ ảo dường như khiến mọi cảnh vật bị lu mờ bởi vẻ đẹp quá mức xuất chúng kia.