Khi cậu còn đang run sợ vì những chuyện mình đang gặp phải đã hơi quá sức cho một cậu bé tầm mười mấy tuổi phải chịu đựng, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên, lần này nam tử đã đứng ngay trước mắt cậu, chỉ cần với nhẹ tay ra là sẽ đụng phải hắn:" Cơ hội ngươi có chỉ có một lần thôi đó... Thực sự ngươi muốn bỏ qua lần đặc biệt này sao?? "
" Đúng... Thế..." Cậu đành cắn răng đáp trả lại hắn, bởi lẽ theo linh cảm của cậu, cậu mà ra tay với hắn thì những tháng ngày sau cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn gấp hàng trăm lần, đến cả tính cách nam tử trước mắt nhìn có vẻ nhu nhược nhưng ẩn sâu trong đó là sự uy nghiêm, mệnh lệnh gần như tuyệt đối làm cậu không thể không phục tùng theo.
" Ồ... Chúc mừng ngươi đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Kế tiếp ta sẽ còn cho ngươi làm thêm nhiều thứ khác để kiểm tra xem ngươi có phù hợp với những gì ta sắp giao phó cho ngươi... Còn nhìn nữa ta không nghĩ mắt của ngươi sẽ còn nguyên vẹn đâu... " Nam tử hơi nhíu mày, từng đường nét cử chỉ của hắn nếu dùng từ ngữ nào để miêu tả thì chỉ có mỗi từ " mĩ " mà cậu biết để hình dung được người trước mắt, vẻ đẹp đó đỉnh tới nỗi khiến bất cứ cảnh vật nào đều phải ghen tỵ làm cho cậu hơi phân tâm, nghe được chút câu đầu,quân mất cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
" Ta biết rồi... Như vậy ta sẽ phải hoàn thành mấy thứ ngươi nói như bài kiểm tra đúng không?? Xong sau đó sẽ thực hiện theo những lời ngươi nói. " Cậu gật đầu xem như hiểu lời nam tử nói, chẳng qua đôi mắt lại không trung thực, cố gắng ngắm lại vẻ tuyệt sắc kia thêm lần nữa...
" Ừm... Nghỉ ngơi trước đi, quần áo và các vật tư của ngươi ta đã cho ngươi mang tới. Chút nữa sẽ có người mang ngươi tới chỗ ta... Còn về gia đình của ngươi... Nếu ngươi làm ta hài lòng thì họ sẽ yên ổn, ngược lại.... " Nói tới đây, nam tử ngưng lại, ánh mắt lạnh buốt như những con gió rét mùa đông liếc thẳng cậu, trùng hợp cậu cũng đang nhìn chằm chằm hắn, bất chợt cậu cảm giác toàn bộ cơ thể mình bất động, một cảm giác xa lạ liền bao trùm lấy cơ thể như bóp nghẹt cậu, sinh mệnh chưa bao giờ trôi qua nhanh tới vậy.
Khi kết thúc cũng đã là vài phút sau, trải nghiệm dạo chơi một vòng quỷ môn quan mới kết thúc, cậu thở hồng hộc nằm xuống giường, mồ hôi chảy đầm đìa như mưa... Nó quả thực quá khủng khiếp, thậm chí cậu còn như nghe được tiếng than khóc, gầm thét hay rú lên của lũ quỷ đang muốn đòi lấy mạng sống của cậu, muốn hiến dâng cậu cho bọn chúng. Nam tử thần bí kia cũng đã biến mất, duy còn cậu độc thân trong căn phòng.
Cậu biết hắn đã cảnh cáo cậu về kết cục khi dám có ý định chống đối lại hắn... Chắc chắn cậu đoán không lầm người vừa nãy nói chuyện cùng mình còn mạnh hơn ả nữ thần bắt cậu gấp vạn lần... Đặc biệt cũng đẹp hơn. Mấu chốt nằm ở điểm này mới khiến cậu phản ứng kịch liệt như thế, còn đâu kể cả khi bị Sinh Mệnh bắt cậu vẫn rất điềm nhiên.
Loay hoay một hồi lâu mới có binh sĩ mặc chiến giáp tới đưa cho cậu cả phục trang đi kèm với đó có cả những vật tư thiết yếu khác, thậm chí có luôn cả gối ôm của cậu ở nhà cũng được tỉ mỉ đem tới.
" Thần đại nhân đã phổ biến cho ngươi đầy đủ tất cả chưa?? Nơi ngươi đang ở sau này sẽ là nơi ngươi bắt đầu rèn luyện. Bất kì ai ở đây đều phải có cơ thể khoẻ mạnh và rắn chắc, yếu đuối như ngươi không làm được việc gì hết cả, huống chi đề cập tới nhiệm vụ thần đại nhân định giao phó cho ngươi?? " Binh sĩ nhìn thân thể gầy gò của cậu liền lên tiếng hỏi.
" Thần đại nhân?? Hắn không có tên gọi cụ thể sao?? " Cậu tò mò khi nghe binh sĩ kia xưng hô với nam tử kia.
" Ta cũng không biết... Nhưng đa số những người trong cung điện đều gọi hắn là thần đại nhân. Vả lại, xuất thân của hắn cũng đầy bí ẩn, nghe nói là do cựu quốc vương mời về thôi. Mà ngươi còn không mau chuẩn bị đi, ta còn phải mang ngươi đi gặp quốc vương và thần đại nhân nữa... " Hiển nhiên, binh sĩ cũng là người ưu nói chuyện, cũng ngồi xuống bình tĩnh giải đáp cho cậu, còn về thông tin cậu cần còn rất ít.
" Vâng, ngài chờ ta vài phút... " Nhanh nhen đáp ứng, cậu đúng chỉ tốn có chưa đến mười phút đã hoàn thành nốt các hạng mục còn thiếu, nhất là mái tóc ngắn được trải chuốt khá kĩ càng, dù gì đi nữa được đích thân gặp nam tử cậu nhớ mãi không quên cũng rất quan trọng đó, đâu thể qua loa được.
Rất nhanh, cậu được binh sĩ kia đưa ra bên ngoài cánh cửa, dù đã nghe qua việc mình đang ở trong cung điện đầy thần bí của Helios, nhưng cậu vẫn không khỏi choáng váng bởi độ hào nhoáng hiếm nơi nào có được. Đơn giản mà nói tựa như người nghèo được có dịp đi du ngoạn nhà của người giàu nên thứ gì cũng cảm thấy xa lạ, giáo dác xung quanh không ngừng.
" Tiểu tử, ngươi từ đâu di cư tới đây?? " Binh sĩ thấy cậu như thế đã biết được cậu không thuộc Helios liền hỏi.
" Tân Thần Quốc ạ... Ta trong đoàn người di cư mới chuyển tới đây không lâu... " Binh sĩ không có địch ý với cậu thì tất nhiên cậu cũng khá cởi mở khi nói về gia đình mình cho gã nghe.
" Thảo nào... Ta thấy ngươi không có được khí chất vốn có ở Helios. Được rồi, lát nữa gặp thần đại nhân cùng quốc vương ngươi nên cẩn thận đôi chút, họ đều phải người có tính khí tốt cho lắm đâu... " Binh sĩ thì thào, nhỏ giọng nói.
" Tại sao ạ?? "
" Ừm... Nếu ngươi không muốn một năm được về hai lần giống tên binh nhì lần trước dám ngang nhiên không coi ai ra gì trong cung điện thì cứ thử một lần... Ta đảm bảo không tới hai giây ngươi sẽ chết dưới thần khí của quốc vương, tự mình nhìn thấy cảnh đầu lìa khỏi cổ.... " Chi tiết câu chuyện binh sĩ không kể rõ, tuy vậy nhiêu đó đã đủ làm cậu vô thức nuốt nước bọt về độ khủng bố của hai người cậu đã nghe qua danh tự, một người vừa mới cho cậu dạo quanh quỷ môn quan một lần xem như cảnh cáo, người còn lại thì cậu chưa được diện kiến, chẳng qua nghe được binh sĩ này kể thì có vẻ như lần gặp gỡ sắp sửa tới sẽ không mấy suôn sẻ đây.