" Lần này chắc ngươi tiêu đời rồi đi, đừng có khinh thường bổn tiểu thư... " Thiếu nữ ngẩng cao đầu trông về phía cả không gian đã có phần bị hao tổn sau vết chém từ Ma Kiếm và Chưởng Ấn của nàng nói, đến cả Tôn Ngộ Không a di khi dính phải chưởng này đã bị giam suốt năm trăm năm thì nàng không tin tên ma cỏ kia không bị gì được.
Đương nhiên những chiêu thức nàng đã sử dụng cũng không hề đơn giản mà do đích thân mẫu thân của nàng cùng nhiều vị sư phụ truyền thụ bao gồm cả Tiên, Ma lẫn luôn cả Nhân cho nên có đa dạng chiêu thức vẫn chưa tiện sử dụng, chỉ mới sử dụng đa phần sức mạnh của Tiên Tộc và những chiêu có sức sát thương đơn mục tiêu cao tổn hại được đến những thế lực tà ác.
Bởi vậy, kẻ kia mới thốt lên tại sao trong nàng có nhiều thứ sức mạnh vừa đối lập vừa kìm hãm lại vẫn vô tư sống sót được trong chiến đấu. Thần Hoàn Đan Châu kết hợp với Xá Lợi Tử chính là câu trả lời cho thắc mắc trên.
Tử thuở xa xưa, thiên địa hồng hoang sau khi được Bàn Cổ khai sinh ra thế giới Tây Du Kí đã từng có thời rơi vào hỗn loạn vào thời gian dài vì sự bất cẩn của Bàn Cổ đã tạo ra một con quái vật có sức mạnh vô song không gì sánh được, rất nhiều tiên ma đều đã trở thành thức ăn cho nó khiến cho tình hình càng ngày càng tồi tệ hơn. Cho đến một ngày có những vị có tu vi vượt trội đã tìm được cách phong ấn quái vượt đã hợp sức cùng cả Ma, thành công phong ấn hai nửa tu vi của nó vào hai viên đan hoàn khác nhau.
Một viên đan hoàn nắm giữ sức mạnh Thần của nó, không hề ảnh hưởng tới tinh thần của sinh vật được dung hợp, đồng thời có trong nó sức mạnh những vị tiên nhân hay thần đã từng tiêu rã dưới tay quái vật. Viên còn lại được gọi với cái tên Ma Hoàn, ẩn chứa sức mạnh hắc ám từ những vị ở ma giới và cả nỗi uất hận của con quái vật. Hai viên đan hoàn về sau biến mất không rõ tung tích dù đã được bảo quản rất kỹ ở Cửu Trọng Thiên tầng thứ cao nhất.
Vào trận chiến cuối cùng giữa Vô Thiên và những kẻ đã giam cầm nàng, cô đã lấy được viên Thần Hoàn và Xá Lợi từ chỗ những vị cao tăng, đồng thời cho chúng hiểu cái giá chúng phải trả khi làm kẻ thù của nàng là như thế nào.
Xá Lợi cũng được xem như bảo vật không kém Thần Hoàn là mấy khi chủ nhân của Xá Lợi Tử tu luyện bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm nó tích trữ công đức, nghiệp lực, ngay cả người đó chuyển kiếp thì Xá Lợi cũng tự tìm theo người đó đầu nhập lại vào chủ nhân cũ.
Về sau, hai trân bảo được giao cho tam Yêu Hậu Chân Chân, Ái Ái và Liên Liên và thành quả của việc kết hợp hai thứ trên chính là thiếu nữ xinh đẹp đang giao chiến cùng bóng đen kia, tên nàng vì lẽ đó cũng chứa đựng sự ra đời của nàng, Giác Ngọc.
" Ngọc Nhi, vi sư nghĩ ngươi đừng nên đắc chí sớm thì hơn... Kẻ thù của ngươi chưa bị đánh bại đâu... " Tiếng nói quen thuộc trong đầu nàng do sư phụ truyền âm mới làm cho nàng bình tĩnh lại, trường thương và món pháp bảo Na tra cũng tự động ở thế phòng thủ, liếc nhìn nơi khói đã tán loạn mù mịt đang dần tan đi.
Quả nhiên, dưới đống đổ nát, tro tàn từ hai chiêu thức có sát thương cực khủng ban nãy không hề có thân ảnh kia bên trong như lời sư phụ nàng đạo.
" Phốc... " Bất ngờ, Giác Ngọc nghe được tiếng vụn vỡ truyền từ phía từ lưng cùng với cảm giác lạnh buốt ở giữa ngực... Phòng thủ từ hai món thần khí không hề xi nhê gì với quyền năng của Ma Kiếm hùng mạnh, phá xuyên cả tầng phòng ngự, thanh kiếm đã ghim vào trong người nàng.
" Dù ngươi có tiềm năng đánh bại được ta... Nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa đủ để làm được điều đó... Tiểu nha đầu... " Giọng khàn khàn cũng theo đó vang lên phía sau đầy khinh thường Giác Ngọc, bằng vào lượng ma lực cực khủng toát ra từ Ma Kiếm cùng bộ chiêu thức và thân pháp biến áo khôn lường trong mọi hoàn cảnh, không khó để bóng đen tìm được nhược điểm Giác Ngọc đang mắc phải, tận dụng và khai thác triệt để nó để kết thúc trận đấu.
" Ồ... Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta chuyện này nhé... Bất quá dù đã nghe qua tư vị bị kẻ khác đâm lén cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng không mấy dễ chịu từ chỗ phụ thân ta, ta còn không tin... Nhưng giờ trải nghiệm qua thì đúng là như thế thật. Nó cứ kiểu lạnh lạnh và trống trải sao á... Hay ngươi thử đâm lại ta được không?? Nãy ngươi đâm nhanh qua ta còn chưa có cảm giác gì... " Giác Ngọc giọng nhẹ nhàng yêu cầu, không có vẻ gì như mình đã bại trận hết, không những thế cô nàng còn muốn bị Ma Kiếm đâm thêm vài lần cơ.
" Đầu óc ngươi bị chọc thủng hả?? Làm gì có ai bị kiếm đâm xuyên qua lại không hề nôn ra máu hay ít nhất người cũng phải tỏ ra mình bị đâm đau ra sao chứ?? Bộ thân xác ngươi không có tế bào cảm giác à?? " Bóng đen cũng méo hiểu nổi cả phụ thân con bé này cũng có bình thường hay không mà lại đi miêu tả cảm giác bị đâm cho con gái mình xong cô nàng còn háo hức muốn thử, xem gã như trò tiêu khiển...
" Đầu óc ta bình thường nha... Chỉ có ngươi mới bất bình thường đó. Chí ít trước khi tấn công cũng phải cảnh báo cho ta trước để ta chuẩn bị, giờ đã làm hỏng mất cả bộ y phục của ta... Không đánh với ngươi nữa... " Vừa nói, thân thể nàng toả ra thứ ánh sáng màu hoàng kim rực sáng đẩy lui bóng đen cùng Ma Kiếm ra khỏi người mình.
Cùng lúc đó vết thương do Ma Kiếm đâm vào và rút ra cũng không có huyết chảy ra, hoạ chi có một chiếc lỗ hổng nhỏ nhìn xuyên được từ trước ra phía sau trông khá ngộ nghĩnh. Tiếp đó dưới cái nhìn của bóng đen, lỗ hổng kia từ từ khép lại, lượng ma khí đang toả ra từ thanh gươm cũng bị triệt hoá, tiếc là bộ giáp của Giác Ngọc bị mất ra một chỗ thôi.
"??? " Từ khi có ý thức tồn tại đến giờ, bóng đen mới được chiêm ngưỡng người bị Ma Kiếm của gã đâm phải không những giữ được tâm thái bình thản mà còn đơn giản muốn gã đâm thêm lần nữa để được trải nghiệm lại chân thực cảm giác bị đâm. Kì dị hơn nữa, khi bị cả Ma Khí từ lưỡi kiếm của Ma Kiếm xâm nhập lại vẫn có thể phục hồi được... Xem ra hậu thế không thiếu quái nhân tồn tại a..
" Nhìn cái gì mà nhìn lâu thế?! Ngươi làm rách y phục của người khác còn không biết xin lỗi sao?? Đừng cậy ngươi mạnh hơn ta mà thích làm gì thì làm nha, nhất là đối với nữ tử chân yếu tay mềm như ta!! " Giác Ngọc phàn nàn.
" Ngươi chân yếu tay mềm thì nam tử khác đi mặc váy đi là vừa rồi... Lên tiếp đi.... " Ma Kiếm lần nữa vung lên lao tới chỗ Giác Ngọc.
" Không thèm đánh cùng ngươi nữa.... Đồ xấu xa... Các ngươi lo liệu cho vị khách quý của chúng ta đi, còn đợi chờ gì nữa, hay để ta ném các ngươi vào hư không chơi cùng những thứ thú vị khác... " Giác Ngọc búng tay, quát lớn một tiếng rồi bay đi mất tăm sau khi có vô số những sinh vật kì lạ đang bao vây bóng đen đơn độc.
Từng con trong số chúng cả hình thái lẫn trạng thái cũng kì dị chẳng kém con bé vừa chọc gã tức điên muốn ph át tiết một chút liền không đuổi theo Giác Ngọc nữa, chuyển sang chơi đùa với đám sinh vật ngoại giới cũng không tệ.
Cứ như thế, màn giao đấu sương sương giữa đệ nhất sát thủ của Zero và kẻ nắm trong tay Thiên Nhân Hợp Nhất, Ma Kiếm đã kết thúc với cái kết không thể nào quái lạ hơn...
...
" Ngươi bỏ về?? Bao nhiêu thứ sư phụ dạy ngươi mà không đánh lại được tên kia, tức chết ta a... " Na Tra nhìn đệ tử mình đang say sưa thưởng thức bánh ngọt, thở dài nói.
" Nha... Đánh thì không lại nhưng nếu ta dùng toàn lực có thể làm cho gã trọng thương và mất thêm một bộ giáp nữa chứ chẳng chơi... Sư phụ không biết gã nhanh như nào đâu, ta vừa mới nhích một cái hắn đã thuấn di đánh ta ngay được rồi, rất khó để hoàn toàn kết liễu được gã. Vả lại ta cũng không muốn dùng hình thái kia để doạ sợ đám ma tộc và nội gián từ ngoại giới biết được tổ chức chúng ta tồn tại ở Vực Hỗn Mang. "Ăn một miếng bánh, Giác Ngọc mới giải thích rõ nguyên do cho sư phụ mình hiểu.
" Hi hi... Mau chuẩn bị đi, Na Tra. Ngươi sẽ thay ta đỡ thương trong cuộc chiến sắp tới đó... " Nghe cuộc đối thoại đầy bất lực của Na Tra, Tử Ngưng liền cười nói xong vỗ vai nàng, nhắc khéo về giao kèo giữa hai người.
" Đáng ghét... Ah... Nỗi nhục này sẽ có ngày ta phục thù... " Na Tra miệng nhỏ tức tối phồng cả má lên, đáng yêu thốt lên một câu bỏ vào bên trong.
" Ra là thế... Sư phụ lại bị những vị a di lừa gạt tiếp. Không được, ta phải đi học hỏi thêm từ Tứ Hầu Hỗn Thế a di để phục thù như sư tôn... " Giác Ngọc khí thế bừng bừng sau khi đón lấy bánh ngọt từ nữ hầu gái xong cũng thuấn di biến mất ở đại sảnh...
" Nha đầu này... Không giành ra chút thời gian trò chuyện cùng các a di đã đi luyện tập tiếp.... " Tử Linh mỉm cười, lắc đầu nhìn núi bánh ngọt cô bé vừa ăn xong đã tiếp tục lên kế hoạch cho bản thân nhằm đánh bại lại kẻ đã làm cho nàng lần đầu tiên biết mùi vị thua cuộc...
" Nha đầu đó thừa hưởng tính cách thích phá hủy mọi thứ giống Sirin nên chuyện đó dễ dàng hiểu được a. Huống chi con bé nếu không đi luyện tập thì tổ chức các muội cũng không có nhiệm vụ gì cho những thành viên mới gia nhập được... " End ưu nhã đáp làm chúng nữ gật đầu đồng tình với nàng.