Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 516

Có khi nào trong cuộc đời, sẽ có một khoảnh khắc nào đó ngươi chợt nhận ra mình đã có tất cả: Quyền lực, địa vị, danh vọng,... Bất cứ thứ gì cũng không thiếu. Khi đó liệu thực sự ngươi có tất cả hay không?? Hay chỉ là sự tự ảo tưởng của bản thân, không cảm nhận được cái mình cần thực sự là cái gì nữa.

Tất cả đều mông lung và huyền ảo tới không ngờ, đỉnh cao của quyền lực sẽ dễ dàng làm cho ngươi dễ gục ngã hơn hết thảy, nhất là khi phải đánh đổi nó bằng những hồi ức về những người ngươi cảm tựa như ghét bỏ không buồn nghĩ tới.

" Đại nhân... Chúng ta đã chuẩn bị xong những thứ ngài sai bảo. Ngài có muốn ngay ngày mai tổ chức nghi lễ không?? " Cô gái nhẹ bước vào trong căn phòng tối đen như mực, nhẹ giọng hỏi.

" Tạm hoãn chút đỉnh đi... Ta đang hơi mệt, mai không phù hợp cho sự kiện. " Giọng nữ phát ra từ trong phòng tỏ ra hơi trầm giọng đáp.

" Vâng... Ngài mau nghỉ ngơi cho nhanh khoẻ. Trà thảo mộc ta đã chuẩn bị cho ngài được nhập khẩu đặc biệt từ Rừng Nguyên Sinh chắc chắn sẽ giúp ngài bớt đau đầu và khó ngủ hơn... " Thiếu nữ lo lắng cho tình trạng bất ổn của chủ nhân nàng...

" Cứ đặt trên bàn xong rời đi sớm đi... Những chuyện khác ngươi đi tìm trợ lí của ta, nàng sẽ thay ta giải quyết... " Giọng nữ vẫn như vừa nãy, có phần hơi khàn khàn ra lệnh.

" Nhưng... Nhưng... Liệu ta có bị cô nàng giết chết không?? " Cô gái khuôn mặt tỏ ra sợ sệt khi phải làm việc với người vừa được chủ nhân nàng đề cập, nàng thề nàng không bao giờ muốn gặp người phụ nữ đáng sợ kia thêm lần nào nữa.

" Ngươi không chọc nàng thì lo gì nàng sẽ xử lí ngươi... Mau đi làm việc cho ta... " Nói xong thiếu nữ bị một trận cát lớn thổi bay ra ngoài cửa, cùng với đó cánh cửa cũng đóng sầm lại, xem ra chủ nhân nàng lại đang có chuyện gì khó nói đây.

" Hừ... Ta đoán chắc lại liên quan tới người tên Hồ nào đó... Đại nhân không ngờ lại thay đổi nhiều thật a... " Thiếu nữ vừa đi vừa lẩm bẩm, mắt không để ý phía trước đã va phải một người đang đi ngược chiều nàng.

" Ai ya... Kẻ nào đi không có mắt hả?? Có tin lão nương vặt... Ah... Han lão nhân, ngươi đi vấn an đại nhân sao?? " Hơi xoa xoa mũi cô gái cho dù biết mình sai vẫn phải chửi kẻ mình đã va phải làm cho mũi nàng bị thương, chỉ tội khi nhìn kĩ lại thì ra đại thần dưới trướng chủ nhân thì lại tỏ ra ngây thơ hỏi, câu chửi rủa chuẩn bị ra khỏi miệng cũng ngưng lại.

" Ừ... Nhiều tuần trước đại nhân có để ta đi thám thính vài nơi bí mật ở chỗ hoang mạc nên hôm nay ta tới để báo cáo. Nha đầu ngươi có phải lại bị ngài đuổi cổ khỏi phòng nhỉ?? Nhìn bộ dáng nhếch nhác của ngươi chắc là đúng rồi... " Han ha hả cười, không thèm quan tâm cô nàng nào đó đang tức sắp hộc máu.

" Không phải việc của lão nhân ngươi... Là do bổn cô nương vừa mới không may bị vấp chân vào hòn đá mới bị té thôi. Vả lại đại nhân đã ra lệnh không muốn ai lại gần thánh điện của ngài... " Thiếu nữ trừng mắt đáp.

" Chắc do tâm trạng của ngài ấy không tốt... Ngươi cũng biết những năm trở lại đây tâm tính đại nhân càng ngày càng bất thường, sáng nắng chiều mưa trưa gật gù, đến cả ta còn bị xoay cho hơn cả chong chóng đó... " Han chán nản tiết lộ nỗi khổ của mình, ai nói hắn là hầu cận trung thành nhất đại nhân tin tưởng đâu, bởi thế nhiều nhiệm vụ khó nhằn đều đổ hết lên đầu hắn.

" Lão nhân như ngươi nên nghỉ hưu đi thì hơn... À quên mất ngươi mới gần bốn mươi, thê tử hay con cháu đều không có, có nghỉ cũng cô đơn một mình phải tìm tới cả lầu xanh giải khuây... " Thiếu nữ vỗ vai Han, ánh mắt thương cảm nhìn mái tóc bạc của hắn.

" Cút... Lão nhân ta có già yếu chết cũng không cần nha đầu nhà ngươi đồng cảm. Cái đó gọi là thưởng thức nhân sinh, giúp giải trí sau những giờ làm việc căng thẳng, loại nha đầu chưa mọc đủ lông đủ cánh như ngươi sao mà hiểu được... " Han bực bội cốc đầu nha đầu hỗn trướng suốt ngày đi khịa hắn.

" Phi... Cô đơn thì nói cô đơn, bày đặt thưởng thức nhân sinh. Ta đi trước, ngươi có gì cần báo cáo thì để mai đi, nếu ngươi không muốn bị ném vào lầu xanh như lần trước chủ nhân đã làm thì cứ thử đi... " Thiếu nữ nhanh nhẹn né được cái cốc đầu, lè lưỡi chọc Han xong quay người chạy đi mất tăm, còn không quên dặn dò lại.

" Tức chết ta... " Nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng khi lỡ làm phật ý đại nhân, Han cả người tự rét run... Khi đó hắn bị chủ nhân hoá thành nữ nhân trong vài giờ xong vứt vào lầu xanh. May mắn võ công cùng pháp lực không bị phong ấn mới giải thoát được khỏi những nam nhân đang có ý định với hắn.

Từ đó giai thoại đó được nhắc đi nhắc lại bởi nha đầu không hiểu lấy đâu ra thông tin đáng xấu hổ kia, sơ hở là bị lấy ra chọc hắn.

Thiếu nữ sau khi rời khỏi vùng gần thánh điện đã trở về một căn nhà nhỏ ở gần ngọn núi khá cao, nơi đây khí hậu lại có phần hơi se se lạnh, không giống không khí đặc trưng nóng ở chỗ nàng vừa rời đi.

" Cô cô... " Thiếu nữ hơi gõ cửa gọi thử.

" Tự mở đi... Cửa không có khoá... " Giọng nói hơi mệt mỏi truyền ra từ căn phòng.

" Vâng... " Thiếu nữ đáp một tiếng, hơi đẩy cửa xông vào thì đúng cửa không khoá thật.

Bước vào trong, đập vào mắt nàng là căn phòng hơi có phần lộn xộn, đồ đạc cá nhân và nhiều vận dụng khác được vứt la liệt, đáng chú ý nhất là tấm bản đồ khổng lồ được ném ngay dưới đất, có phần hơi bị rách rưới.

" Cô cô... Ngươi không có sao chứ!? Để ta pha thuốc cho ngươi... " Thiếu nữ đầy khẩn trương dựng cô cô nàng ngồi dậy, nhìn vẻ bề ngoài tiều tụy của nàng không khỏi đau xót, vội vàng lấy bát thuốc được nàng dùng ma lực hâm nóng xong cho cô cô nàng uống.
Bình Luận (0)
Comment