Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 673


" Tỷ...!Tỷ nghĩ kĩ chưa ?? Sức mạnh kia hắn thực sự chống đỡ được chứ ?? " Trong đầu Thiên Hồ hiện tại, ở một nơi rất rất sâu trong tiềm thức hắn, một giọng nói trong trẻo vang lên.
" Không chắc thì ta cũng chả dại gì cho hắn dung hợp nó sớm thế làm gì.

Nhưng lần này thực sự phải cần tới nó hắn mới sống sót qua được kiếp nạn sắp tới.

Ách...!Nếu không thì ta và ngươi lại đợi thêm mười mấy năm nữa đợi hắn trưởng thành thì lại để cho hắn chuyển sinh lần nữa.

" Giọng nói khác kế tiếp đáp lại.
" Thì muội chỉ hỏi cho kĩ thôi mà.

Chừng nào vật bảo hộ kia còn tồn tại thì muội đoán hắn rất khó mới bị những chân thần khác phát hiện.

" Âm thanh ban đầu nói.
" Nó cộng hưởng với chủ nhân của nó nên hiệu quả mới cao tới vậy.


Sắp tới...!Chúng ta không chừng sẽ có dịp được gặp lại người đó.

Kiếp này...!Hắn đã sớm tới trước đợi chờ rồi.

" Hai âm thanh dần va vào nhau rồi biến mất tăm.
Ngoại giới, thời gian cũng chỉ tốn cái chớp mắt đã qua một tháng, vào ngày cuối cùng tính từ thời điểm hắn bế quan dung hợp với Thiên Đạo Chi Lực, Vực Không Đáy nhiều năm rơi vào tĩnh lặng bỗng sôi trào lạ thường, từng đợt từng đợt khí tức tản mạn trong không trung rất lớn, khí tức kia nhiều tới độ rất nhiều những quỷ cấp thấp cũng nhận ra được nó.
" Dị Tượng ?? Đây không biết lần thứ bao nhiêu ở Vực Hỗn Mang lại phát sinh dị tượng.

Có điều...!Thứ sức mạnh không thuộc về phiến thiên địa này rốt cuộc ai lại có thể kiểm soát được nó ?? " Trung niên lão nhân lặng nhìn về nơi Vực Thẳm kia, đôi mắt đục ngầu không giấu được kinh hãi.
" Thúc thúc, thứ sức mạnh ngươi nói tới là gì vậy ?? " Một cậu bé có cặp sừng nhỏ nhắn trên đầu nghi hoặc hỏi.
" Sức mạnh đó thuộc về những tạo vật tối cao trên thiên không kia.

Ngươi có lẽ sau này nếu đủ cơ duyên sẽ có lúc gặp được nó, bây giờ ta có nói cho ngươi ngươi cũng không thể hiểu rõ được uy lực nó lớn tới cỡ nào.

Mau thu dọn đồ đạc đi, thời gian chúng ta du ngoạn ở đây phải kết thúc sớm hơn mọi khi rồi.

" Lão nhân không hề muốn tiết lộ cho đứa trẻ liền nói.
" Vâng, thúc thúc.

Chắc chắn sẽ có ngày ta đạt được những thứ người nói.

" Cậu bé đầy quyết tâm nói.
" Ha ha...!Tốt.

Ta cũng tin ngươi sẽ làm được.


"
Lão nhân cười lớn vài tiếng, đôi mắt vẫn không thôi nhìn về phía Vực Không Đáy giờ không khác gì một vùng tiên cảnh khi những luồng khí trắng kia đã hầu như che phủ hết bầu trời, cứ như đang sắp sửa chào đón một nhân vật kh ủng bố chuẩn bị lộ diện.
Mặc kệ ngoại giới đang xoay chuyển theo chiều hướng nào, Thiên Hồ khi dung hợp sức mạnh Thiên Đạo thì ý thức của hắn không có bị mất đi, thay vào đó lại được đưa tới một thế giới dường như quen thuộc với hắn, chỉ là hắn lại không có chút ấn tượng nào với nó trong kí ức cả.
Ý thức hắn cứ lơ lửng, lơ lửng trôi dạt mãi tới một vương quốc không hề yên bình chút nào, bởi lẽ nơi đây xảy ra rất nhiều cuộc chiến tranh kéo dài tới cả vài thập kỉ, không những vậy người đứng đầu vương quốc đó lại còn là một lão vua khá ngốc nghếch, dẫn tới việc gây thù chuốc oán không ít những quốc gia khác.
" Tỷ tỷ...!Mau chạy đi...!Vương triều chúng ta sắp lụi tàn tới nơi rồi.

" Một thiếu nữ có dung mạo khá xinh đẹp cùng với trang phục cũng toát ra khí chất hoàng tộc hớt hải chạy vào trong phòng nói.
" Thế thì đã sao ?? Nơi đây là nơi tổ tiên chúng ta đã mất rất nhiều công sức mới dựng lên được.

Bất kể thế nào ta cũng không rời khỏi đây, muội mau rời đi đi, đừng lo cho ta...!" Thiếu nữ nhận được tin tức từ muội muội nàng vẫn mười phần cố chấp đáp.
" Tỷ ...!Tỷ ...điên rồi !! Không lẽ tỷ muốn huyết mạch Hoàng Tộc chúng ta toàn bộ bị cắt đứt hết.

Ca ca và các đệ đệ đều đã chết hết, chỉ có ta và tỷ là hi vọng cuối cùng của Hoàng Tộc thôi...!" Thiếu nữ kia th ở dốc nói, nàng thực sự khó hiểu với suy nghĩ của tỷ tỷ nàng.
" Đám phế vật đó cũng giống như lão già kia ta cũng không lạ gì việc chúng bị những kẻ khác hãm hại.

Ta biết ta và muội là những người cuối cùng còn lại trong hoàng tộc.

Nhưng thực tế ta vẫn có cách để giữ lại giang sơn chúng ta.


Muội chẳng phải muốn rời khỏi đây cùng người muội yêu sao ?? Thời gian không còn nhiều nữa, muội mau đi nhanh đi...!"
" Tỷ...!Bảo trọng...!" Thiếu nữ vốn còn muốn nói thêm câu gì nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của tỷ tỷ nàng đành nuốt hết những lời định nói vào trong bụng, nước mắt không tự chủ trào ra, ôm tỷ tỷ nàng lần cuối rồi rời khỏi vương quốc cùng một nam nhân khác.
Cái chính ở đây làm hắn chú ý nhất là nữ cường nhân kia, một mình gánh vác cả giang sơn đồ sộ mà không hề có chút nào nao núng.

Nàng đã thành công đoạt lấy vương vị mà không tốn chút sức lực nào, thậm chí còn khiến cho những nước đang thù địch tiến đánh vương quốc còn phải run sợ trước mưu tài thao lược và thủ đoạn của vị tân vương.
Mới lên vương vị không được bao lâu, nàng không hiểu bằng cách nào cưới được nữ nhân thuộc về ẩn thế môn phái trong thế giới này.

Đồng ý họ sẽ không tham gia vào chuyện của nhân loại thế nhưng chả lẽ lại không chấp thuận mệnh lệnh người đứng đầu môn phái.
Không sai, nữ nhân vị nữ hoàng kia cưới về là chưởng môn của một đại môn phái khiến cho tất cả các thế lực khác đều phải run sợ...!Tên của nàng cũng có một chữ giống tên của hắn...!Bạch Liên Hoa.
Tuy nhiên, việc cưới một nhân loại bình thường đối với người khác có thể dễ dàng nhưng với nàng thì lại khác.

Bạch Liên Hoa buộc phải tự phế bỏ toàn bộ tu vi của nàng, trở thành một người còn yếu hơn cả nữ nhân bình thường.
Đứng trước tình yêu thì hiếm có nữ nhân nào không chịu hi sinh vì nó a...!Vì vị vua kia...!Liên Hoa chấp nhận từ bỏ giấc mộng trường sinh chỉ còn cách một bước nhỏ...!Chấp niệm duy nhất của nàng chỉ có nửa còn lại của bản thân, vận dụng thế lực của môn phái giúp đoạt lại giang sơn cho vị vua kia và...!Tự bản thân phế bỏ tu vi bản thân trước ánh mắt coi thường của những môn đồ khác.
Cớ gì phải vì người khác tự đoạn đi tương lai sáng lạng của bản thân ?? Thứ nàng nhận lại có xứng với những gì nàng hi sinh chứ ?!

Bình Luận (0)
Comment