Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 93


" Đứa bé kia sắp sinh ra rồi, phải không ??" Một cô gái bí ẩn với những chiếc cánh màu đen phía sau khẽ hỏi cô gái bên dưới.

" Vâng....Sư phụ, chắc khoảng gần một ngày nữa là sư muội sẽ chào đời...." Thiếu nữ ở dưới cung kính hồi đáp; " Nhớ kĩ những gì ta đã nói với ngươi lúc trước....Không được có bất kì sai sót nào dù chỉ nhỏ nhất, nếu không chắc ngươi cũng tự biết hậu quả.." Cô gái bí ẩn nhẹ nhàng nói nhưng giọng điệu lại ẩn chứa nhiều sự uy hiếp lẫn ra lệnh hơn.

" Ta biết, sư phụ.

" Thiếu nữ cơ thể cũng không tự chủ hơi run lên khi nghe sư phụ mình nói.

" Vậy thì đi trước chuẩn bị đi..." Cô gái phất phất tay, một làn gió vô hình đưa thiếu nữ ra bên ngoài, rồi cánh cửa căn phòng ban nãy cũng đóng sầm vào.

" Hừ....Ngươi nghĩ ta sẽ đem nó cho ngươi sao?? Nằm mơ đi...Đích thân ta sẽ phá hủy kế hoạch của ngươi..." Thiếu nữ căm hận nhìn vào căn phòng kia nghĩ rồi mờ ảo dần trong bóng tối u ám.

" Haizz.

không biết nàng sẽ mạnh tới nhường nào nữa.....Cũng khá lâu rồi ta mới chắc chắn phải chiến đấu hết sức như này...." Thiếu niên ngồi đối diện với hàng loạt chúng nữ thở dài nói.

" Phu quân, chưa chắc nàng đã hàng lâm....Ta nghĩ với sức mạnh nàng hiện tại thì chưa thể nào dám dùng chân thân đi gặp chúng ta, nhiều lắm chỉ là một phân thân của nàng" Diễm Quỳnh trấn an hắn; " Hình như lúc trước ta còn nghe được nàng còn mới nhận thêm một đệ tử thì phải ?? Cô bé cũng sở hữu sức mạnh lẫn năng lực y chang nàng, chắc bây giờ cũng đủ sức để được nàng giao phó cho nhiệm vụ lần này..." Thiếu nữ tóc đen dài ngập ngừng rồi tiếp tục, " Nàng tuy mang đến những điều đáng sợ bởi sức mạnh và thân phận của mình nhưng cũng có thể chưa chắc đã hệt như vậy..." " Ngoại công, ta đã đánh bại hết những tên ninja mà ngươi nói rồi....Ta có thể luyện tập bộ quyền pháp mới được chưa ??? " Tiểu Tsunade khả ái ngồi vào lòng hắn nũng nịu, nàng cũng vô tình làm dịu bớt cả bầu không khí căn thẳng trong căn phòng.." Tiểu Tsunade đã giỏi đến vậy rồi sao?? Ta nghe được ngươi còn thức tỉnh được cả Mộc Độn giống bà ngươi nữa phải không nè?? " Hắn ôm lấy nàng cho ngồi vào đùi mình dễ dàng hơn, ôn tồn hỏi.

" Ân, ta là người thứ hai trong gia tộc thức tỉnh Mộc Độn......Thế nào....Lợi hại chứ ??" Tsunade lúc này chưa phải là ngự tỷ thành thục làm bất kì người đàn ông nào đều thèm nhỏ dãi, ngay cả những người xem phim Naruto cũng tốn không ít lượt tìm kiếm trên mạng để xem những bộ Hen mà chỉ là một bé gái tầm tám chín tuổi nhưng vẫn khiến cả nam và nữ đều cảm thấy muốn bảo vệ nàng bởi độ khả ái, dễ thương vào bậc nhất ." Tiểu Tsunade là cháu ta đương nhiên lợi hại nhất.....Nào giờ ra đây với bà để ông ngươi còn bận chút chuyện nữa..." Hashirama đỡ lấy nàng từ người hắn, khẽ xoa đầu khen ngợi nàng.

" Từ từ đã bà, để ta còn phải lấy thêm món quà nữa..." Tsunade giãy dụa khỏi bàn tay Hashirama toan chạy vào ngực hắn lần nữa.

" Quà ??? Chẳng phải ông ngoại ngươi đã truyền cho ngươi bộ quyền pháp đó rồi sao?? " Hashirama ngạc nhiên hỏi.


" Chụt......" Tsunade bỗng ôm chặt lấy cổ hắn, rồi hôn lên môi hắn trong sự ngỡ ngàng đến ngơ ngác của gần như đa phần chúng nữ ngồi đây, tại sao lại là đa phần vì có mấy người đã sớm biết bản chất con người hắn từ trước sẽ không xa lạ gì trò la lỵ dưỡng thành này, đến cả Izuna chỉ hơn Tsunade vài ba tuổi còn bị hắn xơi tái, những là Tsunade còn có dáng người đã vượt xa nàng lúc đó.

" Xong....Tạm biệt ngoại công, ta đi trước...." Tsunade sau khi hôn xong mới nhận ra nơi đây không hợp để làm mấy chuyện lúc nãy...Cũng vì nàng nãy hơi manh động vì sợ hắn quỵt đi món quà này nên nhanh chóng dùng phi thân thuật đi trước, mãi đến khi Hashirama kịp phục hồi lại thì nàng đã chạy mất..

" Đệ tử ngươi???.....Lúc trước ta đã bảo ngươi không được động đến con bé rồi cơ mà??" Nàng ánh mắt phẫn hẫn nhìn thẳng vào con sắc hồ ly nào đó đang đầy bất đắc dĩ, tại hắn nghĩ không ra Tsunade lại nhớ lâu thù dai đến như thế.

" Bình tĩnh đã, chuyện là lần trước ta có hơi sơ ý hôn lên má nàng khi nàng đang ngủ gật trong ngực ta....Thế là bỗng khi đó nàng mở mắt ra, thế nên ta mới phải nói đó là món quà ta thưởng cho nàng khi hoàn thành tốt bài luyện tập ta giao....Không nghĩ là nàng vẫn còn nhớ..." Hắn lấp liếm cho hành vi mang thiên hướng hơi có chút trụy lạc này.

" Hihi, phu quân, ngươi đã sắp sửa ăn Tsuande sau khi tốt nghiệp phải không ??" Izuna khanh khách cười nói.

" Thật ???...." Hashirama giờ đã nhìn chằm chằm vào hắn, hai người chỉ còn cách nhau có vài centimet.


Hắn chuẩn bị giải thích thì, " Đúng vậy, tỷ tỷ....Ngươi không biết là ta cũng giống như tiểu Tsunade, hắn chỉ nói lúc đó có món quà muốn tặng ta, rồi đột nhiên hôn lên môi ta lúc đó và sau đó.....Ngươi tự hiểu..." Izuna gương mặt ủy khuất tố cáo hắn trước mặt tỷ tỷ mình.

"Hôm nay ta quyết liều mạng với ngươi..." Vốn là bình thường, nàng sẽ không đến mức tức giận đến mức thế này nhưng mà khi tận mắt chứng kiến hắn câu dẫn cháu mình thì không nhịn nổi bộc phát.

Nàng nhảy bổ vào người hắn, cắn xé điên cuồng bằng cách xé rách quần áo hắn..." Hồ ly không gầm mèo tưởng rừng xanh vô chủ...Các ngươi cứ họp bàn tiếp đi, đợi ta xử lí con mèo rừng trước đã....." Hắn khẽ nói rồi ẩn mình trong không gian và sau đó...không còn sau đó nữa, chúng nữ lại tiếp tục làm những việc thường ngày, còn con mèo rừng thì bị hắn thuần phục thành mèo nhà, chấp thuận việc hắn chuẩn bị duỗi ma trảo tới cháu gái mình.

"A.....Đau quá....Phu quân.......A...." Tiếng hét lớn vang vọng cả ngôi nhà, xé rách màn đêm im lặng, căn phòng giờ chỉ còn lại lẻ tẻ vài người, một thiếu niên đang nắm chặt tay sản phụ nằm trên giường bệnh.

" Không sao hết , bảo bối, ngươi dù sao cũng là chúa tể của cả Vực Hỗn Mang mà, đâu chỉ vì những việc nhỏ nhặt này mà từ bỏ được " Hắn khẩn trương cầm tay nàng chặt hơn, cổ vũ nàng....." Nhưng.....A.........." Tiếng hét Tử Ngưng sau hồi lâu cũng ngừng lại, lạ thay không hề có tiếng khóc oe oe như bao đứa trẻ khác mà đứa bé rất đỗi bình tĩnh điểm trên khuôn mặt nhỏ xinh non nớt, nàng cũng sở hữu mái tóc trắng có vài sợi lưa thưa trên đầu dù cho mới sinh ra.

Ở thời điểm này, bà mụ Kaguya cũng ngạc nhiên vì đứa trẻ này, không những vậy, nàng cũng kế thừa huyết mạch Hủy Diệt Hồ Ly như hắn, điển hình là mấy chiếc đuôi bé tí xíu cũng đang đung đưa sau lưng nàng, còn về dung mạo thì không còn từ nào để tả được vẻ đẹp nàng có nữa...." Mau, ta muốn xem nó....." Tử Ngưng mệt mỏi sau khi sinh ra đứa bé nhưng vẫn không quên muốn nhìn mặt con mình xinh ra.

Hắn cũng chiều theo ý vợ mình, ôm nàng đến trước mắt Tử Ngưng...." Con gái mẹ rất xinh đẹp...Nói tiếng ma ma thử xem nào".


Vốn dĩ nàng theo bản năng muốn trêu đùa chút con gái mình, không ngờ lời của nàng mới vừa nói xong, trong lồng ngực đứa bé dĩ nhiên mở miệng kêu lên: " Ma ma ".Thanh âm kia tuy rằng hết sức non nớt, nhưng đọc từng chữ nhưng vô cùng rõ ràng.
Hắn và chúng nữ đang quây quần xung quanh giờ vô cùng hoang mang khi nghe được những tiếng gọi từ đứa trẻ mới sinh ra này, không chỉ ngoài dung mạo không giống những đứa trẻ khác, hơn nữa vừa mới sinh ra dĩ nhiên sẽ nói, chẳng lẽ là vị đại năng nào chuyển.

Sau đó, hắn cùng chúng nữ thử lại một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng có thể nói và nhận biết được từng người đã gọi mình nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi phạm vi trẻ nhỏ bình thường, không có tư duy gì, nói chuyện cũng giống loại vẹt bắt chước mà thôi.

"Phu quân, ngươi nghĩ đặt tên con gái chúng ta là gì " Tử Ngưng giờ đã có thể ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, tay bế lấy con gái mình hỏi.

" Ân, ta đã nghĩ từ trước rồi, nàng sẽ mang tên Bạch Thiên Vũ, nàng cũng giống như ngươi, như những cơn mưa nhỏ giọt xuống đây....Giống như những vị tiên tử giáng lâm xuống cõi trần gian phàm tục này..." Hắn ôn nhu nhìn Tử Ngưng đáp lại câu trả lời khiến tất cả chúng nữ ở đây đều hâm mộ Tử Ngưng bởi tình cảm hắn dành cho nàng." Làm gì đến mức độ đó, phu quân....Ta cũng giống những cô gái khác thôi..." Tử Ngưng thẹn thùng khi nghe hắn khen mình như vậy.

Tiếng động ồn ào bên ngoài bỗng đập vào tai hắn làm hắn đành phải từ dã không khí ấm ấp, đưa ra những quyết định quan trọng.

" Các ngươi cứ ở yên trong này, dù bất cứ trường hợp nào cũng không được đi ra ngoài hiểu chưa?? Diễm Quỳnh, bảo vệ tỷ muội ngươi thật tốt...." Hắn nghiêm túc nhìn mọi người ở đây dặn dò thật kĩ càng các nàng rồi khẽ búng tay một cái, một chiếc cổng truyền tống màu vàng hiện ra, hắn bước vào đó và biến mất trước mắt chúng nữ, chính thức gia nhập chiến trận..

Bình Luận (0)
Comment