“Cái quái gì… ai hét xé cổ họng vào tai ta thế…?”
Giọng nói ấy xé toạc không khí như một lưỡi dao sắc lạnh.
Cả ba người Yograj, Maria và Levy lập tức im bặt giữa chừng cuộc trò chuyện. Đầu họ quay phắt lại. Aurora, vốn đang tựa người lười biếng vào lan can, cũng bật thẳng người lên.
Hắn đứng đó.
Razeal – vừa bừng tỉnh khỏi tư thế nằm tựa, đôi mắt hé mở như một con dã thú cuối cùng bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu. Hắn chống tay đứng dậy, xoay vai như đang phủi bỏ sự nặng nề kéo dài cả ngày. Ánh nhìn của hắn lướt qua bọn họ – lạnh, sắc, đủ khiến lão Yograj khẽ giật mình.
“Có chuyện gì thế?” Razeal hỏi, giọng trầm hơn, nhưng vẫn mang theo sự cáu kỉnh. Hắn xoay cổ, khớp vai kêu rắc nhẹ, rồi gạt một lọn tóc rơi trước trán. “Và ai là người hét như muốn thủng tai người khác vậy?”
Yograj khụt khịt, vội dựng lưng thật thẳng để che đi chút lúng túng. “Không có gì đâu, nhóc,” lão khoát tay đầy tùy ý. “Chúng ta chỉ đang… bàn vài chuyện thú vị.” Tất nhiên lão không muốn trông như một lão già vừa mất bình tĩnh vì lời nói của một thằng nhóc.
Ánh nhìn của Razeal dừng trên lão thêm một nhịp, như cân nhắc có nên truy hỏi tiếp hay không. Cuối cùng, hắn chỉ khẽ lắc đầu rồi buông giọng nhạt nhẽo: “Tùy ngươi.”
Giọng hắn bình tĩnh trở lại… bất thường với một kẻ vừa hét ban nãy. Trong thoáng chốc, chính hắn cũng hơi cau mày, như đang khó hiểu về chính phản ứng của mình. Hắn vốn không hay để cảm xúc bộc phát như vậy. Có lẽ… lời Zara vẫn đang vang vọng trong đầu. Hãy là chính ngươi. Đừng trốn sau cái mặt nạ. Đừng kìm nén.
Có lẽ, hắn đang bắt đầu làm theo – dù vô thức.
Razeal thở nhẹ rồi quay bước, tiến chậm về phía đầu mũi tàu. Dáng hắn thẳng, bước chân lặng lẽ mà chắc chắn, khí tức thanh thản lạ lùng – khác hẳn tư thế luôn căng như dây đàn thường thấy.
Hắn đặt tay lên lan can, hơi cúi người, mắt nhìn ra đại dương vô tận. biển trải dài đến chân trời, ánh mặt trời chiều phản chiếu lên sóng như những mảnh bạc đang chuyển động. Không có đất liền. Không bóng tàu bè. Chỉ có biển xanh mênh mông và tiếng hải âu xa dần.
“Đã bao lâu rồi?” hắn hỏi, giọng đều, gần như hờ hững.
Yograj ngước nhìn bầu trời, nheo mắt ước lượng vị trí mặt trời rồi đáp: “Ngươi ngồi xuống từ chiều hôm qua. Bây giờ là chiều hôm nay.” Lão khoanh tay, mái tóc đen dài bay nhẹ sau lưng. “Một ngày trôi qua mà ngươi nằm đó lãng phí hết.”
Nhưng lời lão chưa kịp nói hết, gương mặt lão đột ngột cứng lại. Ánh mắt co rút, khí tức bùng lên như cảnh giác bản năng.
“Nhóc!” lão quát, giọng sắc như roi quất. “Có—”
Nhưng thứ lão cảm nhận đã tới trước cả lời cảnh báo.
Biển nổ tung.
Một tiếng ẦM như đại bác xé toang mặt nước. Từ biển sâu, một vật thể đen sì vọt lên như mũi giáo của đại dương. Một chiếc mỏ dài, sắc nhọn, ánh lên thứ lấp loáng chết người dưới ánh nắng, lao thẳng về phía ngực Razeal. Nhanh. Nhanh đến mức giống như vượt quá giới hạn mắt người – vượt xa trăm cây số một giờ.
Maria bật dậy theo phản xạ. Aurora đông cứng. Levy chửi thầm, cơ thể lập tức thủ thế. Yograj lao tới…
Nhưng vẫn chậm.
Và rồi—
Chiếc mũi giáo ấy dừng lại. Chỉ cách ngực Razeal vài phân.
Bị hắn nắm bằng tay không.
Lực va đập lan ra dữ dội, gió xoáy quét ngang boong tàu. Buồm phật lên, dây thừng bắn giật, thậm chí gỗ dưới chân Razeal nứt rạn. Nhưng hắn không nhúc nhích. Không lùi một bước. Không nghiêng một tấc.
Bàn tay hắn giữ chặt mũi giáo – như thể bắt lấy một mũi tên bé nhỏ, chứ không phải thứ hung khí đủ xuyên thủng thân tàu.
Ba người kia lao lại. Tất cả đều cảm nhận được sức nặng áp đảo từ cú lao đó.
Nhưng kẻ gặp rắc rối không phải hắn.
Razeal cúi mắt nhìn thứ hắn vừa chặn – và khi thấy rõ, ánh mắt chỉ hơi nheo lại.
Không phải mũi giáo. Là mỏ. Một cái mỏ dài như kiếm. Thân kẻ tấn công từ từ bật ra khỏi mặt nước: một con cá khổng lồ, thân dài ít nhất hơn bốn mét, vảy đen ánh thép, thân hình nặng cả trăm cân, quẫy tới mức mặt nước nổ bọt. Nhưng bàn tay hắn vẫn giữ chắc, không nhúc nhích.
Mắt con thú trợn ngược. Nó quẫy mạnh, đập thân vào lan can khiến gỗ kêu răng rắc, nước bắn tung tóe. Nhưng Razeal giữ nó như nắm một cành cây.
Sự yên lặng bị phá tan bởi tiếng cười lớn.
“Khá lắm, nhóc!” Yograj phấn khích lao tới, mắt sáng rực. “Ngươi bắt được rồi! Nhưng khoan—đừng giết nó!” Lão vung tay đầy vội vã pha chút ra lệnh. Kiểu nói vốn thuộc về lão.
Razeal chỉ nghiêng đầu nhìn lão. Không nói gì.
“Haha! Đừng nhìn ta kiểu đó. Ta… hơi gỉ rồi. Chứ không thì ta đã bắt nó trước khi ngươi chạm vào rồi!” Lão nói đầy tự đắc, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự tán thưởng rõ ràng.
Razeal im lặng. Hắn lùi lại, đứng sát mép boong tàu. Con cá vùng vẫy tuyệt vọng, nước nhỏ giọt theo thân, cánh đuôi quật xuống biển nổ sóng. Nhưng bàn tay Razeal vẫn như kẹp thép.
Rồi hắn giật mạnh nó lên boong. Thân cá rơi RẦM xuống sàn, gỗ rung bần bật. Hắn kéo nó đến giữa boong và ném xuống thô lạnh như ném bao tải. Sàn tàu chấn động nhẹ dưới sức nặng kinh hoàng ấy.
Con cá giãy giụa, thân bạc đen quẫy mạnh rồi yếu dần. Tiếng đập đuôi nặng nề dần biến thành những cú giật thoi thóp. Không có nước, cái chết đang đến với nó nhanh chóng.
Yograj hạ người, nhìn kỹ rồi reo lên kinh ngạc: “Black Marlin. Còn gọi là ngọn giáo riêng của đại dương.” Giọng lão trầm xuống, thoáng nặng nề. “Lần cuối ta ra biển, ta bị chúng tấn công không biết bao nhiêu lần.”
Maria, Levy, Aurora cùng bước tới. Thân cá dài gần năm mét tính cả mỏ, cơ bắp to, vảy lấp loáng như thép cùn. Boong tàu vẫn rung nhẹ theo từng nhịp co cuối cùng.
Levy nhíu mày tò mò. Aurora nghiêng đầu, mắt ánh lên sự thích thú hiếm hoi.
Maria thì nhìn vào tay Razeal.
Ngay nơi lòng bàn tay hắn – một lớp chất lỏng xanh nhạt bám dính, không chịu rơi dù hắn đã khẽ giật tay. Ánh xanh mờ mờ, mùi ngai ngái thoang thoảng.
Maria nhìn mũi cá, rồi nhìn tay hắn. Giọng nàng bình thản nhưng chắc nịch:
“Đáng lẽ ngươi không nên chạm vào phần đó bằng tay trần. Đó là độc.”
Ánh mắt mọi người lập tức hướng về tay Razeal. Con cá vẫn run nhẹ dưới đất, nhưng sự căng thẳng giờ đổ dồn vào bàn tay hắn.
“Thứ đó,” Maria nói, bước lại gần, “không phải chỉ là độc. Đó là ký sinh siêu vi. Chúng bám vào da, ngươi rửa hay cạo cũng không hết. Ngươi sẽ không tự xử lý được.”
Giọng nàng dịu lại chút ít, vẫn kiên quyết: “Để ta loại bỏ cho. Nếu không, chúng sẽ bắt đầu khoét sâu vào da thịt. Không dừng lại đâu.”
Nàng giơ tay lên. Nước tụ thành giọt giữa không khí, xoay thành cầu thủy tinh lấp lánh, ánh sáng phản chiếu lung linh.
Nhưng nàng chưa kịp chạm tới hắn—
“Không cần.”
Giọng Razeal trầm xuống, cắt phăng không khí.