Lúc này.
Một chiếc Ferrari 488 màu đỏ đột ngột đỗ trước cổng trường.
"Oa, siêu xe Ferrari kìa, mấy trăm triệu lận!"
"Xe có vẻ chở một anh đẹp trai, chỉ cần nhìn hắn ta lái Ferrari một tay thôi cũng đủ cuốn hút rồi!"
Khi chiếc xe thể thao Ferrari dừng lại.
Chỉ thấy một thanh niên cao 1m82, khoảng 25-26 tuổi bước thẳng đến trước mặt Triệu Ngọc Kỳ.
"Ngọc Kỳ, đi đâu vậy, tiện đường thì để ta đưa ngươi một khúc?"
"Không cần đâu học trưởng Trịnh Bân, hôm nay ta hẹn người khác rồi!" Triệu Ngọc Kỳ lắc đầu từ chối.
"Hẹn với ai thế, rủ theo luôn đi, vừa khéo ta biết một quán ăn riêng, đồ ăn ngon tuyệt luôn!"
"Vẫn có chút bất tiện!"
Triệu Ngọc Kỳ không hề dao động vì đối phương đi xe sang.
Chỉ mấy trăm triệu tiền xe thôi, Trần Viễn tùy tiện tặng quà một chút cũng có thể mua được hai chiếc Ferrari 488.
Sắc mặt Trịnh Bân có chút khó coi.
Hắn ta không ngờ Triệu Ngọc Kỳ lại cứng đầu đến vậy.
Từ sau khi gặp Triệu Ngọc Kỳ trong bữa tiệc sinh nhật lần trước, Trịnh Bân đã mê mệt vì nhan sắc của cô.
Hắn ta thề rằng nhất định phải theo đuổi được cô gái này!
Thậm chí còn đánh cược với anh em là phải chinh phục cô trong vòng nửa tháng!
Nhưng giờ đã qua hơn một tuần rồi mà vẫn không có tiến triển gì.
Lần này lái xe sang xịn đến đây, hắn ta không ngờ lại bị từ chối, đây chính là điều hắn ta chưa từng gặp phải.
Ngay lúc đó.
Một chàng trai khôi ngô đạp xe từ từ đến trước hai người.
"Bạn học Ngọc Kỳ, ngươi xem, ta đến có muộn rồi hay không, ta đến đúng giờ mà không ngờ ngươi lại đến sớm hơn ta nữa!" Trần Viễn khá xin lỗi nói.
Hắn liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Đúng là sáu giờ rưỡi.
Không sớm hơn một phút, cũng không chậm hơn một phút.
Trước đây, khi Trần Viễn hẹn Lâm Thư Đồng đi chơi, ít nhất cô phải đến muộn hơn nửa tiếng.
Còn hắn thì thường đến sớm hơn nửa tiếng.
Tính ra, mỗi lần hẹn hò hắn đều phải đợi cô ít nhất một tiếng.
Sau nhiều lần chờ đợi trong lo lắng.
Trần Viễn cũng bắt đầu học cách ngoan ngoãn!
Mỗi lần hắn đều nói trước là mình đã đến rồi, sau đó đúng giờ hẹn mới đến.
Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian chờ đợi nhàm chán.
Vì hôm nay là lần đầu tiên đi ăn tối với Triệu Ngọc Kỳ.
Cho nên hắn đã không bày ra những trò vặt này.
Mà đúng sáu giờ rưỡi.
Không sớm hơn một phút, cũng không chậm hơn một phút.
Chủ yếu là hắn không ngờ Triệu Ngọc Kỳ, một cô gái, lại là hoa khôi của trường, lại đến điểm hẹn sớm hơn chục phút!
Về anh chàng lái Ferrari kia, hình như có ý định đào góc tường của hắn?
"Học trưởng Trịnh Bân, chúng ta đi trước nhé!" Triệu Ngọc Kỳ rất lịch sự nói.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ngồi lên ghế sau xe đạp của Trần Viễn.
"Ôi trời! Triệu Ngọc Kỳ thà ngồi xe đạp chứ không chịu ngồi xe Ferrari, hình như ta lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi!" Một anh chàng đeo kính gọng đen kinh ngạc nói.
"Thích rồi! Thích rồi! Thật không hổ là đàn chị hoa khôi của trường chúng ta, chỉ riêng phẩm chất thanh cao này thôi cũng không giống với những cô gái thích tiền!"
"Đàn chị Ngọc Kỳ, từ nay chuyển qua hâm mộ ngươi luôn rồi!"
"Chết tiệt, anh chàng chở Ngọc Kỳ không phải là Trần Viễn, anh chàng liếm chó đó sao? Cái này"
Nhìn Trần Viễn chở Triệu Ngọc Kỳ rời đi trên chiếc xe đạp.
Sắc mặt Trịnh Bân tái mét.
Nếu thua một đại thiếu gia cùng đẳng cấp với mình thì hắn ta cũng đành chịu.
Nhưng thua một tên đi đạp xe, thì đây là chuyện gì đang sảy ra vậy?
Hơn nữa còn bị tên đạp xe đó không ai thèm để ý đến!
"Hừ! Một tên nghèo hèn mà cũng muốn được hưởng phần của người khác, ngươi không biết mình chết thế nào đâu!"
Trịnh Bân hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh tanh lái xe rời đi.
Hắn ta sẽ không bỏ qua Triệu Ngọc Kỳ.
Hắn ta sẽ cho tên sinh viên nghèo kia biết thế nào là thực tế.
"Bạn học Ngọc Kỳ, chúng ta đi ăn ở đâu nhỉ, hôm nay ngươi trả tiền nhé!"
Trên xe đạp, Trần Viễn cười hỏi.
Nghĩ đến cảnh Triệu Ngọc Kỳ lên xe đạp của mình trước mặt mọi người, chứ không lên siêu xe Ferrari, hắn thấy vô cùng hãnh diện.
Cảm giác như hôm nay nắng đẹp hơn hẳn.
Ai bảo phụ nữ thích ngồi khóc trên xe BMW mà không thích ngồi cười trên xe đạp?
Triệu Ngọc Kỳ không phải đã ngồi trên xe đạp của hắn đây sao?
Cô ấy còn là hoa khôi của trường.
“Gần trường có quán “Nhất Tranh Long Hà” , khá ngon đấy, chúng ta đi ăn tôm nhé”, Triệu Ngọc Kỳ đề nghị.
“Được”.
Đến quán Long Hà.
Không gian quán thật sự khá ổn.
Hơn nữa giá cả cũng không tính là quá đắt.
Một bữa ăn ở đây, cơ bản cũng chỉ rơi vào khoảng ba, năm trăm tệ.
Nếu bốn, năm người tụ tập lại, chia đều ra thì mỗi người chưa đến một trăm tệ.
Những học sinh bình thường cũng đều có khả năng ăn nổi.
Do đó, quán ăn luôn tấp nập.
Triệu Ngọc Kỳ dường như rất thích ăn Long Hà.
Hơn nữa còn gọi loại cay đặc biệt.
Cô gái này trong ấn tượng của Trần Viễn dường như dần dần bắt đầu trở nên chân thực hơn.
Hóa ra, nữ thần cũng thích ăn cay.
Hóa ra, tiên nữ cũng sẽ đi... đánh rắm.
Ngay khi hai người vừa nói vừa cười bắt đầu bóc vỏ, ăn tôm.
Từ cửa lại bước vào một đôi trai tài gái sắc.
Người con trai toàn thân đồ hiệu Versace, người con gái cũng trẻ trung, xinh đẹp, chỉ là so sánh với Triệu Ngọc Kỳ, dù cho là khí chất, dáng người, dung mạo, đều kém hơn một chút.
“Lâm Thư Đồng?”
Trần Viễn thực sự cảm thấy hơi đen đủi.
Đi đâu cũng có thể gặp phải đôi nam nữ khốn nạn này.
Lần trước ở cửa hàng Gucci, lần này lại ở quán “Nhất Tranh Long Hà”, quả thật là âm hồn không tan.
Lâm Thư Đồng khi nhìn thấy Trần Viễn cũng ngẩn người.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy người ngồi cùng Trần Viễn là Triệu Ngọc Kỳ, thì cả người đều ngây ngẩn ra.
Làm sao Trần Viễn có thể hẹn được Triệu Ngọc Kỳ?
Không thể nào!
Chẳng có lý lẽ nào cả!
Mấy ngày nay, Lâm Thư Đồng dù có hơi đổi thiện cảm với Trần Viễn, nhưng ấn tượng về một thằng liếm chó vẫn ăn sâu bám rễ.
Ấy vậy mà.
Con chó ấy lại hẹn được cả hoa khôi khoa Văn, hoa khôi đứng thứ hai Đại học Hồ Nam?
Hắn có ưu tú đến như vậy sao?
Sao tự nhiên Từ Nhạc Nhạc lại tặng cho hắn bức vẽ phác họa. Triệu Ngọc Kỳ cũng cùng hắn ta lại đi ăn riêng với nhau ở đây?
"Hay thật ra trước đây mình nhìn nhầm rồi, không phát hiện ra Trần Viễn có ưu điểm gì nổi trội?"
Lâm Thư Đồng bắt đầu hơi nghi ngờ bản thân!
Không nói hắn, Hoàng Tuấn Khải cũng có hơi hoài nghi nhân sinh.
Triệu Ngọc Kỳ là cực phẩm mà ngay cả hắn cũng không tán tỉnh được.
Trần Viễn là thằng liếm chó thì có tài cán gì?
Mà lại có thể cùng hoa khôi đi ăn tôm hùm?
"Tuấn Khải ca, hay là chúng ta đổi chỗ đi ăn chỗ khác đi!", Lâm Thư Đồng kéo kéo tay áo Hoàng Tuấn Khải, lên tiếng có chút không đúng điệu.
"Không cần đổi, chỗ này cũng khá ổn, không phải còn có người quen kia sao!"
Hoàng Tuấn Khải vừa nói vừa thẳng tiến đến chỗ trống bên bàn của Trần Viễn.
Tay hắn khoác lên eo Lâm Thư Đồng, không ngừng di chuyển, như muốn khoe mẽ.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn đặt trọn lên người Triệu Ngọc Kỳ.
Rõ ràng là ăn trong bát và nhìn vào nồi.
"Hoàng Quân Khải, ngươi là cặn bã, ngươi đang làm cái gì ở đây vậy?"
Đột nhiên, trong số bốn cô gái đang ngồi ở góc ghế, một người trong số họ, một người phụ nữ rất béo và đanh đá, đột nhiên đứng dậy và gầm lên.
“Nguỵ.... Ngụy Tiểu Thanh, sao ngươi lại ở đây!” Hoàng Tuấn Khải do dự, sắc mặt gần như trắng bệch.
"Đáng lẽ ta phải hỏi ngươi câu hỏi này mới đúng phải không? Con gái điếm đứng cạnh ngươi là ai?"
"Cái đồ khốn nạn, tiểu tam, ngươi không biết hắn ta có bạn gái rồi sao!"
"Hoàng Quân Khải, ngươi không phải người, ta đối xử tệ với ngươi sao? Ta mua cho ngươi quần áo, giày dép, đồng hồ, còn cho ngươi mượn xe để lái đi học, ngươi lại lén lút tìm tình nhân sau lưng ta, ngươi chính là còn tệ hơn cả một con thú!”
Người phụ nữ béo phì giận dữ đá Hoàng Tuấn Khải một cái.
Cô ta lại dùng trái kia tát vào mặt Lâm Thư Đồng.
“Ba!”
Bị đánh làm Lâm Thư Đồng sửng sốt, không hiểu!