" Gì mà đã kết bạn WeChat rồi, là ai?" Ngô Tiểu Phi hiếu kỳ hỏi.
"Là người sáng nay á, người đến xin WeChat của mình, Trần Viễn!"
Ngô Tiểu Phi chấn kinh rồi.
" Con mẹ! Cái éo gì cơ? Nó là Tịnh Mịch Nhất Căn Yên á?"
Chính cô ả cũng tuyệt đối không nghĩ đến cái thằng ất ơ đó lại là đại gia thần bí tiêu tiền như nước ở trên internet.
Đéo có tí hợp lý nào cả.
Bởi vì từ nãy đến giờ, Ngô Tiểu Phi chỉ đnag nhớ đến mấy gã từng tán tỉnh Triệu Ngọc Kỳ trước đây.
Và trong cái số đó, không có Trần Viễn.
Bởi vì Trần Viễn nổi tiếng là loại dại gái nhất trường, chuyên đi liế m cẩu, mà Triệu Ngọc Kỳ có khi chẳng thèm để ý mấy cái drama trong trường.
Ngô Tiểu Phi thì lại khác, cô nàng chính là loại buôn dưa, đối với các loại sân si drama, có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay!
Trần Viễn chỉ là loại mê gái, liế m cẩu, hạ tiện, sao có thể là người giàu có được?
"Kỳ Kỳ, tôi nghĩ bà nên xem kỹ lại đi, có phải thật không?"
Triệu Ngọc Kỳ hỏi " Sao thế, không lẽ cậu cũng biết cậu ta à?"
"Sao không, nói cho bà hay, Trần Viễn này là sinh viên cùng khoá với chúng ta, trước đây nó theo đuổi một người tên là Lâm Thư Đồng, nghe nói theo đuổi ròng rã ba năm, ngày nào cũng chờ ở dưới cửa ký túc xá nữ đưa bữa sáng, tháng nào cũng tặng quà, hát tặng, trải hoa, thế mà Lâm Thư Đồng không thèm nếm xỉa!"
Chỉ có điều Ngô Tiểu Phi còn chưa biết.
Một tháng trước, Lâm Thư Đồng đã đồng ý làm bạn gái của Trần Viễn, chỉ có điều có điều Lâm Thư Đồng yêu cầu hắn không công khai ra.
Không cho công khai.
Không cho thể hiện.
Chính vì thế nên hầu như không ai biết được.
" Sao mà thế được, Trần Viễn nhiều tiền như vậy, lại còn rất soái, tại sao theo đuổi ba năm cũng không nổi?"
Triệu Ngọc Kỳ trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Cô cũng biết đến Lâm Thư Đồng, tuy là cũng xinh, nhưng cũng không phải là độc lạ gì. Trong trường học so với cô ta thì có lẽ vẫn còn rất nhiều.
Ngược lại là Trần Viễn kia, giàu có đến như vậy, có thể tùy tiện tặng người khác mấy chục triệu, mấy thứ con nhà giàu bình thường sao có tuổi mà sánh. Con nhà giàu bình thường cũng chỉ dám đi xe sang tiền triệu để khoe khoang, nhưng bảo bọn họ lấy ra mấy chục triệu đi tặng, có thể nói là cực hiếm.
Ngược lại Triệu Ngọc Kỳ cũng biết, mấy công tử con nhà giàu hiện giờ, làm gì có mấy ai có thực lực như vậy.
" Khoan đã, không lẽ tên Trần Viễn này sở dĩ không theo đuổi được Lâm Thư Đồng, là bởi vì hắn thích giả nghèo, che dấu thân phận, đã thế còn đi làm shipper, nên mọi người trong trường căn bản là không biết hắn giàu như nào, cũng đã nghe nói là có chuyện như này, chỉ là gặp được thì không mấy ai, bọn họ vì muốn tìm được tình yêu chân thành, nên không thích khoe tiền trước mặt phụ nữ, nên sau khi phát hiện bản thân bị hạ nhục, Trần Viễn liền mới tức giận mà vung tiền để rằn mặt!"
Là một tín đồ của tiểu thuyết mạng, Ngô Tiểu Phi tự tìm cho mình một lý do để tin vào.
" Chắc vậy rồi, do hắn quá thất vọng vào tình yêu nên mới làm vậy!" Triệu Ngọc Kỳ cũng gật tán thành.
Nàng đột nhiên cảm thấy, một người đàn ông ưu tú như thế lại sẵn sàng trả giá vì người mình yêu. Đường đường một đại công tử, vì tình yêu chân thành, cam tâm tình nguyện làm những việc tầm thường tận ba năm trời để theo đuổi tình yêu.
Quá lãng mạn, thật đáng ngưỡng mộ.
Đời đúng là lắm cái hay, một người giàu có thường ngày hắn trông thấp hèn, làm shipper, nhưng người ta căn bản không biết hắn giàu thế nào.
Ha ha, đúng là số phận.
Triệu Ngọc Kỳ ở trong mắt các học sinh khác chính là một nữ thần không thần không thể với tới, nhưng nếu xét cho kỹ, thực ra nàng cũng chỉ như bao người khác mà thôi, cũng mê đắm với những bạn nam ưu tú.
Thế là đột nhiên Trần Viễn lại trở nên ưu tú trong cái nhìn của nàng.
" Tiểu Phi à, bà có cảm thấy tôi nên cảm ơn người ta không, người ta tặng cho mình nhiều tiền như vậy, giúp mình tăng đến mấy chục nghìn fan, không cảm ơn một câu thì lòng không yên!"
Triệu Ngọc Kỳ cảm thấy lo sợ bất an trong lòng.
"Theo tôi là người ta thật sự muốn theo đuổi bà, nhưng Ngọc Kỳ à, người yêu nhiều sẽ là người thiệt thòi, vậy nên không nên tỏ ra yếu thế hơn." Ngô Tiểu Phi đề nghị.
" Ừm, người ta biết rồi!"
Triệu Ngọc Kỳ gật gật đầu.
Sau đó nàng cầm điện thoại di động lên, gửi cho Trần Viễn một cái tin nhắn.
" Bạn Trần Viễn này, cảm ơn vì đã tặng quà, không biết 6 rưỡi tối mai bạn có rảnh không, mình mời bạn ăn cơm, coi như cảm tạ sự nâng đỡ của bạn!"
Nhìn thấy tin nhắn của Triệu Ngọc Kỳ, Trần Viễn có chút choáng váng.
" Con mẹ, hoa khôi mời ta ăn cơm á, điện mẹ rồi!"
Hắn thật không có nghĩ đến, có một ngày Triệu Ngọc Kỳ sẽ chủ động mời hắn ăn cơm!
Đây là nhân vật nổi tiếng cỡ nào, phó chủ hội sinh viên, đệ nhất mỹ nữ khoa văn, đệ nhị hoa khôi học viện Hồ Đại.
Loại nữ thần cấp bậc này, nam sinh bình thường sao đến tuổi tán.
Nhiều nhất chỉ là thầm thương trộm nhớ mà thôi.
Mà hiện tại, đối phương lại muốn mời hắn ăn cơm?
"Được chứ, cùng Triệu phó chủ tịch ăn cơm, là vinh hạnh của tôi!"
Trần Viễn lập tức phản hồi.
"Được, sáu rưỡi tối, cổng trường phía đông, không gặp không về!???? "
" Tôi phải ăn cho bạn nghèo mới được!"
"Ha ha, cứ việc ăn hết mình, tiệm nhà mình mở mà."
Triệu Ngọc Kỳ còn nhí nhảnh trêu đùa Trần Viễn. Ở ngoài, Triệu Ngọc Kỳ là yêu kiều ngọc nữ, tiểu thư khuê các, nào ngờ trên mạng thì nàng là một cô nàng cá tính, lại còn nói rất nhiều.
Trò chuyện qua trò chuyện lại, Trần Viễn đều sắp không thể theo kịp tiết tấu của đối phương.
Trên căn bản Trần Viễn chỉ nhắn có hai ba dòng.
Vừa nghĩ tới chính mình của trước đây mỗi lần nhắn tin cho Lâm Thư Đồng là nhắn đến ngập màn hình, hai, ba tiếng sau đối phương mới phản hồi lại một dòng.
Trần Viễn cảm thấy rất lòng chua xót nhiều phần.
Hắn vẫn tự lừa dối bản thân rằng, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó Lâm Thư Đồng nhận ra hắn tốt với cô thế nào.
Nhưng hiện thực đã vả cho hắn một cái.
Càng như vậy, lại càng thiệt thòi, mày càng yếu thế người ta càng thấy mày nhu nhược, không coi mày ra gì.
"Lão tứ, vẫn chơi điện thoại à, vào game đi, tao kéo mày lên rank bạch kim!" Chu Hải Quyền hô lên.
"Thôi, tôi còn không hiểu ông, bảy năm chơi liên minh vẫn chỉ ở rank bạc, đòi kéo lên bạch kim, nói xạo cho ai nghe!" Trần Viễn trợn mắt khinh bỉ.
" Do đồng đội ngu thôi, chứ dăm ba cái rank tuổi gì làm khó anh?"
" Thôi, không chơi đâu, đang nhắn tin với hoa khôi!"
" Ông chém ít thôi!"
······