Triệu Ngọc Kỳ vừa mới chuẩn bị rời đi liền quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Trần Viễn đem bánh gạo nàng mang tới cho người khác ăn.
Nhất thời trong lòng không thoải mái!
Từ đó đến giờ, nàng vốn đã quen với hình tượng nữ thần được đám con trai săn đón, chỉ cần nàng tỏ ra hơi hơi khó chịu thôi, bọn họ liền quỳ xuống mà xin lỗi.
Nàng cho rằng Trần Viễn chắc cũng giống như vậy. Tuy rằng người con trai này rất nhiều tiền, nhưng bản chất cũng là đàn ông, như thế thì có khác gì, anh hùng sao qua được ải mỹ nhân.
Có thể hiện tại, trong mắt tên Trần Viễn này, căn bản cho rằng mình cùng với Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc là cùng một loại phụ nữ.
Triệu Ngọc Kỳ liền cảm thấy đáng ghét.
Nàng xoay người nhanh chân rời đi, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi.
"Trần Viễn, Triệu Ngọc Kỳ giận rồi kìa, không biết chiều lòng phụ nữ, người ta cất công mang đồ ăn cho ông, ông lại đem cho người khác? Phải tôi là tôi đấm cho mấy cái!" Chu Hải Quyền lắc đầu thở dài.
" Mày làm sao hiểu được, đây gọi là nam nhân không vướng bụi trần? Phụ nữ là phù du, anh em mới là chân tình, Trần Viễn nhỉ!"
Tào Cẩn Ngôn vỗ vai Trần Viễn một mặt châm chọc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
2. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
3. Mắt Mù
4. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
=====================================
"Lão đại, không phải cậu cũng thích Triệu Ngọc Kỳ sao? Cam tâm để nữ thần của mình bị lão tứ hắn câu đi mất sao?"
Hùng Đào xen vào nói.
" Có cái rắm, đừng có mà chia cắt tình anh em, anh em như thể tay chân, nữ nhân như thể áo quần, tao nhìn giống kẻ trọng sắc khinh bạn?"
" Lão đại, có mà tại cậu không cua được Triệu Ngọc Kỳ, nên mới cố ý nói câu nói như thế để tự an ủi mình? Đều là huynh đệ cả, không cần giả bộ đâu!"
" Con mẹ nó, nói một hồi mà vẫn không thèm để cho người ta chút mặt mũi à cái thằng này?"