Edit: Tracy F Đệ tử lão luyện vừa xuất hiện, rất nhiều tân đệ tử đều lộ ra thần sắc kiêng kị.
Đều là Hậu Thiên đại viên mãn, nhưng thời gian càng lâu căn cơ càng hùng mạnh, thực lực cũng càng mạnh hơn.
Còn có một ít người không đột phá Tiên Thiên không phải vì bọn họ không thể đột phá, mà là họ muốn ở cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn rèn luyện lâu một chút, để tăng xác suất đột phá thành công. Sau khi đột phá sẽ phóng thích tiềm lực, thực lực cũng càng thêm cường đại!
Nếu không thì một người Tiên Thiên cảnh bình thường cùng với thiên tài Tiên Thiên cảnh thực lực của họ sẽ chênh lệch như trời với đất!
Công Nghi Thiên Hành nhìn thoáng qua bên kia, đơn giản chỉ là nhìn lướt qua một cái mà thôi.
Y có sáu bộ Cốt châu, mỗi một bộ đều có thể so với một vị đại viên mãn, mà bản thân y ngộ tính kinh người, mỗi một bộ Cốt châu đều không hề yếu hơn một thiên tài bình thường.
Có thể nói, lúc trước khi đối mặt với Hạc Đình Phong, y cũng chỉ dùng một phần lực nhỏ mà thôi, đến hiện tại, trước đó cùng Cố Tá đi rèn luyện đối đầu với hoang thú tứ cấp đỉnh cũng không thể bức y xuất toàn lực, càng không thể ép y vào hoàn cảnh sống chết.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến y chậm chạp không tìm được cơ hội đột phá, nhưng cũng có khả năng là bởi vì thiên đố thân thể quá mức đặc thù.
Đệ tử lâu năm hay là tân đệ tử đều sẽ đề phòng những người có khí tức hùng hồn, nhưng khi Công Nghi Thiên Hành nhìn thoáng qua liền phát giác, bọn họ đều không phải đối thủ của y.
Cố Tá đi đến gần Công Nghi Thiên Hành thêm một chút.
Ngày càng ngày càng nhiều, lúc vào không nên để thất lạc nhau mới tốt.
Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng hét kinh hãi.
"Tây Sơn mở."
Mọi người đồng loạt quét mắt qua, vô số ánh mắt đều dừng trên phiến cửa đá cao lớn.!
Chỗ cửa đá kia có một phù cấm cực kì đáng sợ, chỉ khi phù chú giải khai mới có thể cho phép người khác ra vào Tây Sơn.
Chính là lúc này đây!
Trong phút chốc, vô số ngoại môn đệ tử, đệ tử kí danh đều sôi nổi vận dụng bộ pháp bay thẳng vào Tây Sơn!
Công Nghi Thiên Hành mắt khẽ động, y duỗi tay ra xách Cố Tá kẹp dưới cánh tay phải, "A Tá, ôm chặt!"
Cố Tá vội vàng nói: "Dạ!"
Bên kia Thương Ngự cũng đột nhiên mở miệng: "Mau vào đi!"
Đám người Đoan Mộc Khinh Dung đều không dám chậm trễ.
Trong chớp mắt, đông đảo võ giả biến thành thủy triều rào rạt dũng mãnh tiến vào cửa đá.
Lại trong tích tắc, thủy triều phân lưu, hướng bốn phương tám hướng mà đi.
Công Nghi Thiên Hành không có dùng tốc độ nhanh nhất của mình, y chỉ chạy song song cùng Thương Ngự, thẳng đến đường núi phía trước.
Thương Ngự một bên tăng tốc, một bên nhíu mày nói: "Thiên Hành huynh, ngươi có cảm giác được gì không?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Khí tức* rất cổ quái."
*hơi thở ấy ^^ Không chỉ bọn họ, nhóm Võ giả khác cũng phát hiện ra chỗ không đúng.
Đúng vậy, phiến cửa đá kia phảng phất như ngăn cách hai mảnh thiên địa, lúc ở ngoài cửa đá thiên địa khí tự nhiên nồng đậm, bọn họ lúc thở ra hít vào đều tựa như có thể gột rửa thể xác lẫn tinh thần, đề cao vũ lực bản thân. Chính là khi bọn vào Tây Sơn, thiên địa khí mà bọn họ hấp thu lại gây trở ngại cho việc vận hành chân khí — ảnh hưởng cơ hồ cực nhỏ đến không thể nhận ra, nhưng dù sao bọn họ cũng thuộc trong những Võ giả xuất sắc, sao có thể không phát hiện được?
Do đó khoảnh khắc khi phát hiện được, tất cả mọi người đều không hề vận chân khí, cũng không dám làm chuyện liều lĩnh gì.
Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước dừng lại."
Lời vừa nói ra, Thương Ngự dẫn đầu liền dừng bước.
Hắn hiện tại đang cõng Dao Mẫn công chút, trong lòng cũng sinh ra chút dự cảm xấu.
Tư Mã Nguyên Hữu hiện tại không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia, đem tất cả ngạo khí đó đều áp vào xương cốt. Hắn hiện tại có thể vào cùng thảo luận một chút, nói: "Thiên địa khí ở đây, có phải hay không... Có độc?"
Mọi người trong lòng chấn động.
Cũng đúng, nếu không phải có độc thì làm sao khi tiến vào thân thể lại gây trở ngại cho chân khí? Hiện tại đây chính là cách giải thích tốt nhất, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy mà đi, thì đối với chiến đấu lúc sau sẽ rất bất lợi, một khi có chút không cẩn thận thì chính là quăng đi cái mạng nhỏ này!
Thương Ngự bình tĩnh nói: "Chư vị, phong bế hô hấp, đừng lại tiếp tục hấp thu không khí ở đây nữa."
Công Nghi Thiên Hành cũng nói: "Đem tất cả khí tức đề khóa nhập vào trong thân thể, nếu không đủ chân khí thì ăn đan dược phục hồi, nhưng tuyệt đối không thể đả tọa điều tức, cũng không thể lợi dụng thiên địa khí ở đây."
Đoan Mộc Khinh Dung thở dài: "Có khả năng đây chính là nhiệm vụ khó xử đầu tiên."
Tư Mã Nguyên Hữu nhíu mày: "Vì sao trên hoàng bảng lại không đề cập tới cái này?"
Lúc này, người vẫn luôn bị xem nhẹ là Hách Liên Hưng Dã mở miệng: "Có lẽ... Tông môn muốn mượn chuyện này để kiểm tra năng lực phản ứng của chúng ta. Nếu chút chuyện này đều không thể ứng biến, không bằng cứ đem mạng ném ở Tây Sơn, để tránh ngày sau bị giết càng thảm hại hơn. Nếu không có chút trở ngại này, điểm khảo hạch không phải đã sớm bị mọi người dễ dàng đạt hết rồi!"
Lời này... Đúng là có chút đạo lí.
Cố Tá bị đại ca nhà mình kẹp lấy, biểu tình có chút cổ quái.
Độc a....
Hắn vừa rồi kì thật cũng hấp thu một ít, kì quái chính là thiên địa khí mang độc cư nhiên bị chân khí hắn bao lấy, đưa vào thiên phủ. Mà hệ thống tồn tại sâu trong thiên phủ lại rung động một cái, sau đó hắn cảm thấy thân thể chính mình như thả lỏng, hắn "nhìn thấy" từng đợt từng đợt độc khí bị tách ra, sao lại hảo hảo mà thu vào một ô trống trong trữ vật cách.
Độc khí là màu tím đen, dược khí là màu trắng, chúng nó "ở sát vách nhau", thật đúng là làm cho người ta có một loại cảm giác hòa lẫn.
Điều này không phải chứng minh độc khí đối với hắn vô dụng sao?
Cố Tá lại nhìn trộm sang Dao Mẫn công chúa.
Hắn phát hiện, Dao Mẫn công chúa vốn dĩ sắc mặt hồng hào giờ phút này đã trở nên trắng bệch.
Hiển nhiên, độc khí đối với nàng ta có tác dụng.
Như vậy....
Cố Tá lấy lại bình tĩnh.
Hắn có thể bình yên hấp thu thiên địa khí hẳn là vẫn nên cảm tạ Dược Thiên Tâm Pháp đã ban tặng cho.
Chuyện này không thể để cho người khác phát hiện!
Công Nghi Thiên Hành khẽ động, buông Cố Tá ra, sau đó lại đem hắn cõng trên lưng giống như Thương Ngự cõng Dao Mẫn công chúa vậy.
Đám người Thương Ngự thấy thế, biểu tình đều khác nhau, nhưng trong đáy lòng bọn họ đã biết địa vị của Cố Tá trong lòng Công Nghi Thiên Hành phá lệ bất đồng.
Sau lưng là vị trí quan trọng thế nào?
Nhìn qua đều là Luyện dược sư, Thương Ngự cõng Dao Mẫn công chúa cũng bởi vì nàng là muội muội ruột của hắn, mà Cố Tá đơn thuần chỉ là Luyện dược sư được gia tộc bồi dưỡng, không phải còn có Long Nhất Long Nhị cũng đi cùng đó sao? Cứ để cho bọn họ đến cõng là đủ rồi, căn bản không cần Công Nghi Thiên Hành phải tự mình động thủ.
Nhưng y vẫn là tự mình cõng lấy.
Đủ để chứng minh một số chuyện.
Cố Tá ôm lấy vai Công Nghi Thiên Hành, đem đầu vùi vào sống lưng y, bộ dáng như có chút chịu không nổi.
Trên thực tế, hắn đang toàn lực vận chuyển Dược Thiên Tâm Pháp, cấp tốc rút lấy khí độc trong thiên địa khí.
Vừa rồi Cố Tá phát hiện, sau khi dùng Dược Thiên Tâm Pháp đưa độc khí vào ô dự trữ, ấn đường hắn liền chậm chậm ẩn ẩn sinh ra đau đớn.
Đau đớn vừa qua hắn đồng thời vận chuyển chân khí, không chỉ mười vạn tám ngàn lỗ chân lông toàn thân đang không ngừng hấp thu thiên địa khí, độc khí thông qua tinh thần lực chảy qua ấn đường, tiến vào lưu trữ trong trữ vật cách.
Cố Tá có thể dùng tinh thần lực khống chế độc khí, nhưng hắn cũng muốn nhân cơ hội này tận lực thả lỏng để lưu trú thêm nhiều chút độc khí.
Bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ đến Kỳ Môn Đan — hệ thống đưa cho hắn quyển đạo cụ này, có phải bởi trong Tây Sơn có thể tìm được dược liệu luyện chế Kỳ Môn Đan hay không?
Mà cũng không ai nói độc khí ngưng tụ dạng sương khí kia không phải dược liệu đâu?
Cố Tá đem tất cả truyền âm nói cho Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành đổi tư thế che chắn cho Cố Tá, để tránh cho bị người khác phát hiện sắc mặt hắn không những không trắng bệch như Dao Mẫn công chúa, mà còn có vẻ cực kì thích ý, như vậy không ổn chút nào.
Tất cả mọi người sau khi phong bế hô hấp, các Võ gỉa cũng chỉ có thể dùng chân khí chống đỡ bản thân.
Đám người Thương Ngự không chạy như điên như trước nữa, mà bắt đầu thả chậm bước đi, từ từ đi về phía trước.
Đều nói trong Tây Sơn có Địa Quỷ, mà Địa Quỷ hình dáng ra sao, làm thế nào..... phát hiện...
"A!"
Tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.
Thuộc về một nhóm Võ giả hướng Tây Bắc.
Ngay sau đó, như thật như ảo mỗi người đều có cảm giác phảng phất như ngửi được mùi huyết tinh nhàn nhạt — không thể nghi ngờ, có người chết!
Mới tiến vào Tây Sơn không đến một nén nhang, đã có người bỏ mạng!
Đám người Đoan Mộc Khinh Dung càng thêm cẩn thận.
Thương Ngự nói: "Chú ý phòng bị."
Tất cả Võ giả đều không dám chậm trễ.
Cố Tá hơi dừng một chút.
Hắn ngừng hấp thu độc khí, đem tất cả tinh thần lực phóng mở ra ngoài.
Một mét... Hai mét... Mười mét..
Cố Tá đột nhiên truyền âm: "Mười mét phía Đông Bắc, đại ca cẩn thận!."
Công Nghi Thiên Hành theo phản xạ ra tay, một đạo kình lực đáng sợ phát ra, tựa như hóa thành cự mãng* trực tiếp đánh qua!
*mãng xà bự "Xoảng! "
Như có thứ gì đó bị đánh nát, trung gian lại phát ra một tiếng cười sằng sặc hỗn loạn.
Một khối thi thể, đột nhiên rơi xuống.
Đợi nhóm Võ giả phản ứng lại, đều rùng mình.
Bọn họ cẩn thận đi qua nhìn rõ bộ dạng thi thể.
Quả nhiên là một thứ người không phải người, giống khỉ lại không phải khỉ, làn da màu đen, trơn bóng, một chút lông tóc cũng không có, dáng vẻ cực kì ghê tởm. Lúc này đầu nó vỡ vụn, phát ra từng đợt mùi tanh hôi.
Thật khiến người buồn nôn.
Ở đây không chỉ có một mình Dao Mẫn công chúa là nữ tử duy nhất có biểu tình khó coi, một vài vị Võ khác sắc mặt cũng xanh trắng, bọn họ đều không thể chịu đựng được.
Nhưng Công Nghi Thiên Hành và Thương Ngự cũng chỉ nhíu mày, không lộ ra chút dị sắc nào.
Đồng thời Công Nghi Thiên Hành khởi động ngón tay, vẽ một cái lên bụng thi thể kia —
Rất nhiều nội tạng ở bên trong trượt ra, ở giữa có một khối kết tinh nhỏ bằng ngón tay cái cũng rơi ra theo.
Bởi vì là do Công Nghi Thiên Hành giết chết, Cố Tá liền từ trên lưng Công Nghi Thiên Hành nhảy xuống, đi qua.
Lúc này vẻ mặt hắn cũng trắng bệch — là do tự mình vận chuyển tâm pháp ngụy trang ra đó!
______________
Editor lảm nhảm: thi cử nhiều quá đi..........Ps: cầu vote, cầu yêu thương, cầu ủng hộ