Ta Có Dược A!

Chương 112

Edit: Tracy F

Chuyện xảy ra kế tiếp sợ là đám người Thương Ngự chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử gia tộc chính mình chết đi.

Trên con đường võ đạo này tùy thời tùy chỗ đều có thể bỏ mạng, không dễ dàng gì gia nhập Kình Vân Tông, còn chưa có được thành tựu gì, cũng chưa đem lại vinh quang lợi ích cho gia tộc, thậm chí ngay cả một con Địa Quỷ còn chưa giết được đã phải chết vì kịch độc... Thế thì cũng quá mức thê thảm, không đáng một chút nào.

Nhưng Cố Tá chạy đến cũng không phải muốn nhìn xem người ta chết như thế nào.

Hắn thấy nhìn nọ rất nhanh không chịu được nữa, liền duỗi tay bắt lấy cẳng chân người nọ...

Chỉ nghe "Phụt" một tiếng, chỗ chân bị xé rách da kia liền phun ra một cổ máu đen.

Cùng lúc đó, độc tố trên đó tốc độ lây lan cũng chậm lại một chút, hắc khí trên mặt võ giả kia cũng phai nhạt đi.

— đừng nhìn chỉ một phai nhạt đi một chút, ít nhất có thể chứng minh phương pháp này hữu dụng.

Nói không chừng, còn có thể cứu sống người đó?

Cố Tá vốn dĩ cũng là coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy thôi, hắn nghĩ hắc thủy kia không thể tiếp cận bàn tay Luyện dược sư, còn tự động tránh đi, vậy độc Địa Quỷ có phải cũng như vậy hay không?

Dù sao dựa theo tình huống vừa rồi, độc này không có khả năng xâm nhập thân thể hắn, như vậy hắn liền thử xem, nếu thành công, thì chính là cứu về hai mạng người a!

Trên thực tế, đúng là có chút hiệu quả.

Chỉ là dựa vào một mình Cố Tá, sợ là chỉ có thể lo lắng cho một người mà thôi.

Cố Tá liền lập tức mở miệng: "Dao Mẫn công chúa, mau tới hỗ trợ!."

Một tiếng kêu này làm cho nhóm Võ giả đang sợ ngây người liền tỉnh táo lại.

Thương Ngự vội vàng đem Dao Mẫn công chúa buông ra, Dao Mẫn công chúa cũng liền chạy nhanh đến trước mặt vị đệ tử hoàng thất bị trúng độc, tay ngọc nắm lại, học theo bộ dáng Cố Tá đặt ở trên miệng vết thương.

Quả nhiên, sau khi Dao Mẫn công chúa dùng chút sức lực, miệng vết thương liền phun ra máu đen, độc trên người đệ tử hoàng thất cũng đồng dạng chậm lại.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, một bên nhìn động tác của Cố Tá, một bên chữa trị đúng cách.

Cố Tá kì thật cũng thử chút vận khí thôi, hắn trực tiếp vén quần của vị Võ giả Đoan Mộc gia kia lên đến đùi, mới dừng động tác.

Cũng may độc này chỉ lan tràn đến đầu gối ước chừng một tấc, nếu lại chờ nó di chuyển lên trên, từ eo bụng tiến vào lục phủ ngũ tạng, vậy thì rất phiền toái — bởi vì biện pháp tiếp theo Cố Tá sử dụng chính là "Tễ"*.

*dồn chất độc về một chỗ á.

Cố Tá hai tay dùng sức, đè lại chỗ độc tố đang lan tràn kia, bắt đầu dồn ép xuống, máu đen từ miệng vết thương ở cẳng chân ào ạt chảy ra ngoài.

Chỉ là sức lực Luyện dược sư có thể lớn bao nhiêu? Vố Tá cũng thế Dao Mẫn công chúa cũng không khác, chỉ nhìn thấy dấu vết độc tố lan tràn kia từ trên đầu gối đi xuống dưới đầu gối, dần dần dồn về phía sau bụng chân*, rồi không cách nào tiếp tục được nữa.

*bắp chân ấy nhỉ

Nếu muốn tiếp tục bức máu độc ra ngoài, trừ phi cho hai vị bị thương này cắt một đao, nhưng sau một đao này máu cũng chỉ chảy ra được một ít, trừ phi là cắt ngay động mạch, bằng không máu rất nhanh sẽ lại ngừng chảy, hơn nữa bởi vì kịch độc tác động, máu người nọ rất nhanh sẽ sền sệt lại, muốn chảy ra lại thêm khó khăn.

Đây chính là một cái nan đề.

Cố Tá nhíu mày, ánh mắt sau đó lại sáng lên.

Một một tay đem máu người nọ dồn lại một chỗ, một tay khác mở ra, trên tay liền xuất hiện hai bình ngọc, hắn giơ tay, ném cho Dao Mẫn công chúa một cái: "Công chúa, bên trong là Tham Tuyết Đan, mau cho vị công tử kia ăn vào!"

Sau khi nói xong, hắn đem bình ngọc còn lại trong tay mở ra, đổ ra một viên Tham Tuyết Đan đúc cho Võ giả bị thương trong tay hắn ăn.

Dược liệu Tham Tuyết Đan không phải tầm thường, lại thêm Cố Tá lấy ra lại là thượng phẩm, loại đan dược này có tiếng là hồi máu rất nhanh, bằng không làm sao lại bị mọi người tìm mua như vậy?

Chỉ trong chốc lát, đệ tử Đoan Mộc gia bị thương kia cảm nhận trong cơ thể có một tia nhiệt ý len lỏi, chuyển động theo kinh mạch, sắc mặt vốn xanh mét giờ phút này đã có chút ửng hồng.

Nơi miệng vết thương kia vẫn tiếp tục chảy máu.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Cố Tá theo kinh mạch kia, hai tay dùng sức ấn xuống!

"Phốc!"

Chỗ đang chảy máu kia có một cổ máu đen phun thẳng ra.

Độc khí vốn đang lan tràn tức khắc liền biến mất hơn phân nửa! Cuối cùng chỉ còn lại một khối độc đen nhỏ tập trung xung quanh ở miệng vết thương mà thôi.

Dao Mẫn công chúa nhìn thấy cũng liền tin tưởng, nàng vôi vàng đem Tham Tuyết Đan cho tộc nhân của mình ăn, đồng dạng theo kinh mạch ấn xuống.

— tốc độ nàng cần phải nhanh, bởi vì Tham Tuyết Đan hồi máu toàn thân, nếu không nắm chắc cơ hội này, ngược lại sẽ vì máu sinh ra nhanh chóng mà chảy trở về kinh mạch, đem theo độc tố di chuyển toàn thân, khiến cho người bị trúng độc càng sâu. Sau khi bắt lấy thời cơ, phải thông qua tay của Luyện dược sư để giải độc.

Ước chừng mười lăm phút, ngón tay hai vị Luyện dược sư không ngừng ấn hạ, cuối cùng cũng đem chút máu đen kia từ miệng vết thương bức ra ngoài, máu chảy ra sau đó chỉ còn lại màu đỏ.

Vì thế bọn họ không tiếp tục ấn nữa, chờ một lúc, khi thấy hiệu dụng Tham Tuyết Đan sắp qua đi, mới lại lấy Hồi Xuân Đan cho hai người kia dùng.

Miệng vết thương lúc này rất mau bình phục, hai người bị thương kia rốt cuộc cũng giữ được một mạng.

Sau khi giải quyết hết thảy, mồ hôi Cố Tá đã đầy đầu, Dao Mẫn công chúa bên kia mồ hôi cũng không khá hơn.

Không phải bọn họ tiêu phí quá nhiều sức lực, chủ yếu là quá khẩn trương, hao tổn tinh thần — dù sao chỉ cần không cẩn thận chút là chết người, áp lực của bọn họ thật sự là không nhỏ a!

Nhưng dù mệt mỏi như thế nào, một người vốn mất mạng giờ chỉ là bị thương nguyên khí, chỉ cần ăn chút đan dược bồi bổ là có thể tiếp tục hành động, đây chính là gặp được may mắn trong bất hạnh.

Những Võ giả khác cảm thấy, nếu Luyện dược sư không phản ứng nhanh như vậy, hoặc là bọn họ không có Tham Tuyết Đan thần hiệu bổ huyết đan, thì kết cuộc cũng chỉ có thể chết thảm.

Hai người bị thương sau khi đứng lên, vội vàng nói lời cảm tạ với hai Luyện dược sư.

Ánh mắt mọi người nhìn Cố Tá, đều mang theo một tia cảm kích.

Bọn họ hiểu được, nếu không phải Cố Tá lớn mật suy đoán, đúng lúc ứng đối, chờ bọn họ nghĩ xong nói không chừng đã chết vài người!

Một quốc gia như Thương Vân quốc, đem số đệ tử này đưa vào tông môn thật sự là không dễ dàng... Có thể giữ một người thì giữ một người.

Cố Tá không quen bị nhiều người như vậy nhìn, hắn cười gượng hai tiếng tỏ vẻ không cần cảm tạ, sau đó liền đến bên người Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu hắn: "A Tá làm tốt lắm!"

Cố Tá lập tức cười tươi sáng lạng.

Hắn vội vàng đi nhặt quỷ hạch thu quỷ thi, mới lần nữa trèo lên lưng đại ca nhà mình.

Thương Ngự nhìn mọi người, cõng Dao Mẫn công chúa lên, thở dài nói: "Được rồi, chúng ta lại lên đường thôi."

Mới vào Tây Sơn không bao lâu, đã gặp phải những chuyện này.

Bất tri bất giác trong lòng chúng Võ giả đều bị bịt kín một tầng khối mù.

Chỉ là nếu đã đến đây, lại đã biết được phương pháp giải quyết kịch độc, vô luận thế nào bọn họ cũng đều anh dũng tranh phong tiến lên, vào trong thăm dò.

Địa Quỷ gặp được càng ngày càng nhiều, trên cơ bản đều là nhờ Cố Tá dùng tinh thần lực do thám biết được, sau đó nói lại cho Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành lập tức ra tay giải quyết.

Đám người Thương Ngự bởi vì không biết được Cố Tá "gian lận" nên không có cách nào giết được Địa Quỷ, chỉ có thể đi theo Công Nghi Thiên Hành một bên đề phòng Địa Quỷ, một bên nỗ lực gia tăng kinh nghiệm.

Dần dần, nhóm Võ giả cũng biết nên phòng bị thế nào.

Địa Quỷ vốn dĩ gọi là Địa Quỷ là bởi vì chúng nó có thể tự nhiên đi lại trong bùn đất, phàm là chỗ nào có đất, chúng đều có thể ẩn náo, trừ phi công kích bại lộ sát khí, nếu không thì khó có thể phát hiện ra. Nhưng chúng nó bởi vì chỉ biết có vài loại công kích cơ bản, nên trừ bỏ đánh lén, thực lực từng con cũng không phải rất mạnh, thậm chí so với Võ giả đồng cảnh giới đều yếu hơn một phần, chỉ cần có thể phát hiện ra tung tích nó, giết nó cũng không quá khó khăn.

Nhóm Võ giả đều dâng lên một trăm hai mươi phần trăm cẩn thận, phàm là thời điểm bước trên mặt đất, đều phải dùng bộ pháp tùy thời có thể trốn tránh, đồng thời phản ứng của bọn họ cũng cần phải nhanh, cảm nhận được sát khí phải nắm lấy thời cơ, ra tay phải nhanh, chuẩn, và tàn nhẫn!

Cứ như vậy qua hơn một giờ, đám người Thương Ngự vốn thông tuệ nên đã tìm được phương pháp công kích.

__________

Editor lảm nhảm: up nốt chương này rồi đi làm....

Ps: đừng lạnh lùng lướt qua, hãy vote và cmt cho tui xíu động lực nhá!
Bình Luận (0)
Comment