Edit: Cám
Từ đầu, Cố Tá cũng không để ý, hắn mỗi ngày bận rộn, đại ca trước đó đã dặn dò qua. Nhưng một ngày lại một ngày, đã bảy tám ngày trôi qua, đến ngày thứ chín vẫn không nhìn thấy bóng dáng đại ca, Cố Tá bắt đầu lo lắng.
Bình thường bốn năm ngày không trở về, cũng không có gì lạ, sáu bảy ngày cũng không sai biệt lắm, nhưng hôm nay, đã gần mười ngày.
Thời gian đã qua một nửa....
Điều này làm cho Cố Tá không khỏi cảnh giác lên.
Có phải đại ca đã xảy ra chuyện rồi không?
Buổi tối, Cố Tá đi đi lại lại trong sơn cốc, bên cạnh còn có Long Nhị, Tiền Hổ đi theo, ba người sắc mặt đều không quá tốt.
Đột nhiên, Cố Tá cảm thấy tim đột ngột mãnh liệt đập nhanh, cả người trở nên hoảng loạn, có chút lo sợ hoang mang. Hắn muốn luyện dược bình tĩnh một chút, nhưng lại làm sao cũng không tĩnh tâm được, ngón tay hắn run nhè nhẹ, phảng phất như có chuyện đáng sợ đã xảy ra!
Đây là có chuyện gì?
Không nên a.......
Cố Tá nhịn không được trong đầu hỏi: Hệ thống, ta làm sao vậy? Ta cảm thấy rất nguy hiểm, thực — —"
Sau đó, hệ thống trả lời.
[ Hộ đạo nhân gặp nguy cơ sinh tử.]
Tâm Cố Tá nhảy dựng, bản thân cơ hồ cũng bật dựng lên: Ngươi nói cái gì? Đại ca ta gặp nguy hiểm tánh mạng? Là nguy hiểm gì? Có khỏe không? Ta nên làm sao đây a?
Một tá vấn đề liên tiếp tuôn ra, hắn cực kì nôn nóng a.
[ Đối tượng Luyện dược sư kí kết khế ước Hộ Đạo Nhân, nếu gặp phải nguy hiểm, Luyện dược sư có thể cảm nhận được. Hộ Đạo Nhân cùng Luyện dược sư tình nghĩa càng sâu, dự cảm sẽ càng thêm rõ ràng, một khi Hộ Đạo Nhân chết đi, Luyện dược sư cũng sẽ chịu phản phệ nhất định, cùng lý, Luyện dược sư chết đi cũng như thế. Trong mười năm đối phương chết đi, Luyện dược sư không thể kí kết khế ước Hộ Đạo Nhân nữa, bởi vì Luyện dược sư đối với Hộ Đạo Nhân thường phải tiến hành tỉ mỉ lựa chọn.]
Cố Tá tâm thoáng thả lỏng.
Cái gì tỉ mỉ lựa chọn thất bát gì đó, nếu là bình thường nhất định hắn sẽ rất quan tâm, nhưng hiện tại thì dẹp đi. Hiện tại hắn chỉ để ý đến phản phệ, hắn hiện tại không sao, chứng tỏ đại ca vẫn còn an toàn, cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng......
Kế tiếp, Cố Tá liền vứt hệ thống sang một bên.
Chỉ là sau khi hắn lấy lại tinh thần, phát hiện khóe miệng Long Nhị cùng Tiền Hổ đều thấm ra tia máu tươi.
Cố Tá trong lòng cả kinh: "Các ngươi đây là làm sao?"
Long Nhị gian nan nói: "Công tử, bị thương...."
Tiền Hổ cũng gật đầu, hắn hiển nhiên càng khó chịu hơn, cả lời cũng không nói nổi.
Cố Tá tức khắc khẩn trương: " Long Nhị, huynh xác định sao? Huynh làm sao biết được?"
Long Nhị hô hấp thật sâu: "Hẳn là.... Liên quan đến máu. Công tử hiện tại là chủ huyết mạch chúng ta, hắn chịu thương tích cũng sẽ phản ánh đến trên người chúng ta, để chúng ta chia sẻ một chút.... Huyết mạch ta nhận được so với Tiền Hổ càng thân cận hơn, cho nên ta so với Tiền Hổ mới tốt hơn chút."
Người dùng Tiên Thiên Đan luyện chế từ máu thiên đố thân thể, nhờ đó đột phá Tiên Thiên cảnh, quả nhiên tiện nghi trong đó không dễ chiếm. Khi thiên đố thân thể chịu thương tổn, bọn họ sẽ sẻ chia một phần thương tổn đó, để thiên đố thân thể có thể kiên trì thêm lâu. Cũng không biết là nếu thiên đố muốn dời đi thương tổn, thì liệu cũng có thể hay không. Mà nếu thiên đố chết đi, không phải mấy Võ giả Tiên Thiên này cũng cùng chết luôn sao? Trong đó có lẽ còn rất nhiều huyền bí, có thể từ từ nghiên cứu.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ lóe qua trong đầu Cố Tá mà thôi, hắn nhanh chóng quan sát biểu tình trên mặt hai người kia.
Vẻ mặt Long Nhị còn khá hơn chút, Tiền Hổ cũng chỉ hơi nhíu mày, không có vẻ bất mãn gì.
....... Cũng tốt.
Long Nhị vẫn là rất trung thành, Tiền Hổ cũng dần dần quy thuận.
Chỉ là hiện tại không phải lúc quan tâm đến chuyện này, Cố Tá nghĩ nghĩ liền nói: "Ta muốn đi tìm đại ca, Long Nhị huynh đi cùng ta, Tiền Hổ ở chỗ này thủ, trông chừng những Luyện dược sư kia, đừng cho bất kì ai xuất cốc, cũng đừng cho bất luận người nào không thể tin tiến vào."
Tiền Hồ tự biết, nhanh nhẹn đáp: "Tiền mỗ minh bạch."
Long Nhị cũng không hề dị nghị.
Quan tâm hắn đối với Công Nghi Thiên Hành, chưa chắc nhỏ hơn Cố Tá.
Sau khi quyết định xong, Cố Tá mang theo Long Nhị rời đi.
Hiện tại là buổi tối, nhưng trời tối cũng có chỗ tốt, ít nhất không hề lo lắng bị người chú ý.
Còn về Nhất Tử Lâu, ngày mai bảo Tiền Hổ tìm một người đưa thư qua là được.
Hai người ở trong môn thuê một con hoang cầm tốc độ tương đối nhanh suốt đêm lên đường, cũng không màng tiến gió gào thét bên tai, cứ nhắm thẳng ngọn núi kia bay đi.
Nơi này cách Kình Vân Tông xa vạn dặm, không ít đệ tử Kình Vân Tông cũng thường đến đây rèn luyện, tìm kiếm tài nguyên, gọi là Hổ Hà Sơn Mạch.
Ngọn núi này có vô số dược liệu cùng lượng lớn hoang thú, chúng nó có chiếm núi làm vua, có kết bè kết đội, có lạc đơn độc hành, hình thành tùy theo hoàn cảnh sinh thái.
Hoang cầm khi gần tới nơi, từ trên nhìn xuống có thể thấy không ít Võ giả đi vào núi — mà những Võ giả đó, phần lớn đều không phải đệ tử Kình Vân Tông.
Hoang cầm ở trên không trung xoay vòng.
Cố Tá hỏi: " Long Nhị, đại ca đang ở hướng nào, có kế hoạch gì không?"
Long Nhị đáp: "Công tử đi hướng trọng địa nhất, nơi đó có bầy hoang sói, chúng tử muốn đem chúng bắt hết, có thể dùng giá cao bán cho các thế lực có mặt mũi trong nội môn, nhờ đó tích lũy vàng bạc cùng mở mang thanh danh chính ta."
Cố Tá gật đầu.
Đây đúng là tác phong của đại ca hắn, sẽ không bỏ qua bất luận cái gì có thể đem đến lợi ích. Lại có mấy thứ luyện chế ra từ Xích Huyết Mễ biến dị, đây đúng là cơ hội tốt.
Hoang điêu đồng thời run cánh lên, bay theo hướng Long Nhị chỉ.
Cố Tá đem tinh thần lực phóng ra, tìm kiếm Công Nghi Thiên Hành bên dưới.
Tinh thần lực hình thành một cái võng, đem đỉnh núi bao phủ qua. Nhưng võng tinh thần lực vừa mới giáng xuống, liền có một cổ thần niệm cục kì hung xông thẳng lên, đem võng tinh thần lực lập tức giải khai!
Cố Tá tức ngực, phun ra một búng máu tươi.
Không xong! Quá sơ suất!
Hắn vội vàng nuốt vào Hồi Xuân Đan, áp chế thương thế chính mình.
Trước kia tinh thần lực xuất trận mọi việc đều thuận lợi, hôm nay ở chỗ này lại đụng vào ván sắt. Cố Tá trong lòng minh bạch, là hắn mất tâm phòng bị, đối với tinh thần lực lại tự tin mù quáng.
Cổ hung thần ý niệm kia là đến từ một loại hoang thú hung mãnh nào đó sao? Đó cũng không thể là tinh thần lực thực thể hóa, hơi thở hỗn loạn trong ý niệm này thuộc về một thứ vô hình, có thể thương tổn tinh thần lực.
Cố Tá lòng có chút kích động.
Về sau thi triển tinh thần lực trong nội môn cần phải cẩn thận thêm mới được. Hắn trước mắt có thể qua mắt được Võ giả Thoát Phàm cảnh, nhưng cấp bậc càng cao, hẳn là tuyệt đối không thể vọng động.
Giờ phút này, bởi vì tinh thần lực Cố Tá vừa quét xuống, bên dưới liền phát ra tiếng thú hung hãn lảnh lót kêu.
Hoang thú kia cấp bậc nhất định rất cao! Hoang điêu mặc dù cách rất xa, nhưng toàn thân run run, tựa hồ không dám bay đến gần chỗ đó, càng không dám đáp xuống!
Cố Tá căng thẳng.
Làm sao bây giờ? Nếu không thể từ trên cao nhìn xuống, cũng không thể sử dụng tinh thần lực, làm sao mới có thể tìm được đại ca đây? Cảm xúc của hắn trước sau vẫn căng chặt, điều đó nói lên đại ca vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm!
Cố Tá mở miệng hỏi: " Long Nhị, huynh có biết bầy hoang sói kia cụ thể ở chỗ nào không?"
Long Nhị lắc đầu: "Bầy hoang sói kia hoạt động trong phạm vi này, nhưng chúng nó có thói quen di chuyển, không có khả năng chỉ dừng ở một chỗ."
Cố Tá biết mình hỏi lời vô nghĩa, liền ngậm miệng.
Hắn linh cơ vừa động, ở trong đầu hỏi: Hệ thống, nếu khế ước Hộ Đạo Nhân có thể làm ta cảm giác được đại ca gặp nguy hiểm, vậy cũng có thể cảm giác được vị trí của đại ca hay không?
[ Trong khoảng cách nhất định, có thể. ]
Cố Tá ngừng thở: Khoảng cách bao nhiêu thì có thể?
[ Khoảng cách truyền âm.]
Cố Tá bừng tỉnh.
Hắn và đại ca có thành lập kênh "Trò chuyện riêng tư" a, mặc kệ là hắn chủ động hay là đại ca, đều có thể tiến hành "Truyền âm nhập mật". Bởi vì chuyện này rất có ý tứ, nên hắn cùng đại ca đã nghiên cứu qua — trên cơ bản, khoảng cách có thể truyền âm lớn nhất là 3000 mễ*, sáu dặm đường mà thôi.
*thước tây = mét
So với tình hình hiện tại thì có chút ngắn, nhưng về sau còn có thể gia tăng theo tinh thần lực, hiện tại dùng tạm, so với tìm kiếm lung tung tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ xong, Cố Tá liền nói: " Long Nhị, chúng ta xuống thôi."
Long Nhị lập tức vỗ đầu hoang điêu: "Vâng, Cố dược sư."
Hoang điêu còn đang nom nớp lo sợ, không chịu hợp tác.
Long Nhị làm cho hoang điêu này lui lui về sau, lại gõ nó một trận, mới miễn cưỡng làm nó rơi xuống một chỗ xa xa dưới chân núi.
Cố Tá cùng Long Nhị nhảy xuống, hoang điêu cũng không thèm quản hai người bọn họ, đập cánh một cái, bay lên không mà đi.
Tư thế kia, nói là chạy trối chết cũng không quá.
Cố Tá: "......."
Hoang điêu nửa đường đào tẩu, tiền thuê vẫn phải trả đủ ư?
Long Nhị rất tri kỉ mà giải thích: "Trong tình huống gặp phải nguy hiềm, hoang điêu có thể trốn về tông môn. Bất quá sau khi trở về tuy tiền đặt cọc không được trả lại, nhưng cũng không cần thanh toán khoản còn lại."
Cố Tá gật đầu: "Chúng ta lập tức đi tìm đại ca."
.... Khoản đầu đuôi gì đó không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Công Nghi Thiên Hành chưa rõ sống chết.
Hai người đành phải đi bộ.
Long Nhị là Võ giả Tiên Thiên, có thể phi hành, tuy tốc độ phi hành không nhanh bằng hoang điêu, nhưng so với chỉ dùng thân pháp thì nhanh hơn nhiều.
Cố Tá có thể sử dụng tinh thần lực, nhưng hắn còn chuẩn bị dùng nó là đòn sát thủ, kế tiếp còn chưa biết sức lực Công Nghi Thiên Hành hiện tại ra sao, cho nên chỉ có thể để Long Nhị cúi người đem hắn cõng lên, nhanh chóng bay đi.
Tốc độ Long Nhị rất nhanh, Cố Tá ngược lại quan sát xung quanh.
Hắn lúc này không dám đem tinh thần lực phóng ra xa, chỉ có thể yên lặng thả ra một chút, "nhìn quét" chung quanh, cũng tránh né vài con hoang thú gây trở ngại trên đường.
Cố Tá mỗi khi chỉ hướng, Long Nhị đều sẽ nghe theo, dần dần, bọn tiến vào chỗ sâu nhất trong dãy núi.
Hoang thú gặp qua càng lúc càng lợi hại, Cố Tá một bên phân tâm lẩn tránh, một bên trầm tâm định thần, trong đầu tưởng tượng ra hình dáng Công Nghi Thiên Hành, lại đem tinh thần lực tập trung lên đó.
Hắn muốn lợi dụng khế ước Hộ Đạo Nhân giữa bọn họ tìm kiếm.... Đáng tiếc, không có.
Sau đó Cố Tá trong đầu gọi: Đại ca, đại xa?
Nếu gần đây, nhất định có thể liên hệ.
Nhưng vẫn không có phản hồi.
Cố Tá thở dài.
Chỉ là, hắn cũng không bởi vậy mà từ bỏ.
Vô luận thế nào, chỉ gần hắn ở gần đại ca, công phu này liền sẽ không lãng phí!
Trong bất tri bất giác, Long Nhị mang theo Cố Tá, đã xuyên qua mấy ngọn núi.
Chính lúc này, hai người lại có chút do dự.
Long Nhị dừng bước.
Cố Tá nhăn mày: "Phía trước là địa bàn của con hoang thú lợi hại kia."
Không sai, cách đó không xa chính là địa bàn của con hoang thú kêu la rít gào kia! Nếu đi tới đó, nếu để con hoang thú kia phát hiện ra, có thể đem bọn họ xé thành thịt vụn hay không a?
Vừa rồi dùng tinh thần lực đến thử, Cố Tá đã bị cổ ý niệm kia đánh tới nội thương, có thể thấy con hoang thú kia phi thường cường đại, hẳn là không dưới Thoát Phàm cảnh! Nói cách khác, nó vô cùng có khả năng, là một con hoang thú linh cấp!
Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Cố Tá lập tức đưa ra quyết định.
Đi đường vòng.
Mỗi đỉnh núi cách nhau có một con đường, nếu khu vực này tồn tại một con mãnh thú, tại sao lại cứ phải dọc theo con đường này mà lao vào chứ? Hoang thú hung ác như vậy, Công Nghi Thiên Hành sẽ không cố tình tiếp cận đâu.
— —nếu là bình thường, hẳn là như vậy.
Nhưng Cố Tá lại quên, nếu là nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho Công Nghi Thiên Hành lâm vào nguy cảnh?
Cho nên khoảnh khắc hắn muốn lượn đường vòng, vẫn luôn trong đầu kêu gọi, vậy mà lại có hồi âm.
[ A Tá? ]
[ Đại ca! Huynh đang ở đâu? ]
[ A Tá! Sao đệ lại tới đây? Đệ đang ở đâu? ]
Hai người đồng thời phát ra nghi vấn, lại đồng thời không có được đáp án của đối phương.
Cố Tá trong chốc lát không nghe được Công Nghi Thiên Hành trả lời. Cố Tá đoán được, có lẽ là vì quá nguy cấp, cho nên Công Nghi Thiên Hành đang tập trung tất cả tinh lực đối kháng với nguy hiểm kia, rất khó phân tâm. Hắn lại không dám hỏi tiếp, sợ bản thân lải nhải ảnh hưởng đến Công Nghi Thiên Hành, ngược lại làm cho Công Nghi Thiên Hành vốn đang có thể kiên trì lại vô pháp chống đỡ, nếu vậy không phải là lỗi tại hắn sao!
Hít sâu một hơi, đại não Cố Tá bình tĩnh vận chuyển.
Khoảng cách của đại ca và hắn chỉ trong sáu dặm đường, xung quanh đều là cây cối núi đá, che khuất tầm nhìn, nếu dựa theo một đường thẳng sáu dặm đường tính qua......
Ánh mắt Cố Tá, dừng trên một tòa núi cao.
Đây vốn dĩ là ngọn núi hắn muốn đi vòng, mà nơi con hoang thú linh cấp kia ở, là ngọn núi đối diện.
Hoang thú linh cấp, một con cũng đủ nguy hiểm chết người rồi!
Lập tức, trong đầu Cố Tá liền cực lực tưởng tượng ra hình dáng Công Nghi Thiên Hành. Không ngoài dự kiến, một loại trực giác mãnh liệt nói cho hắn, Công Nghi Thiên Hành, ở sau ngọn núi kia.
Trong nháy mắt, Cố Tá cảm thấy tim cơ hồ như ngừng đập.
Cư nhiên như vậy! Cư nhiên có thể như vậy!
Hắn không khống chế được trong đầu nói: Đại ca, huynh ở cùng linh cấp...
Bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói: A Tá mau chóng rời đi! Vạn không thể đến đây!
Cố Tá khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn cũng biết bản thân rời đi sẽ an toàn, cũng biết chính mình đến đó cũng không làm gì được.
Chỉ là, hắn sao có thể làm như không thấy chứ?
Long Nhị không có tinh thần lực như Cố Tá, cũng không thể liên hệ được với Công Nghi Thiên Hành, càng không thể tự tìm được chỗ của Công Nghi Thiên Hành, nhưng hắn có thể nhìn ra, sắc mặt Cố dược sư bên cạnh, nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cái này làm hắn không khỏi rùng mình: "Cố dược sư, làm sao vậy? Còn muốn đi đường vòng hay không?"
Cố Tá lấy lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu: "...... Không, đại ca đang chiến đấu cùng hoang thú linh cấp. Chúng ta không thể rời đi."
Long Nhị sắc mặt cũng thay đổi: "Chúng ta lập tức đi qua chi viện công tử!"
Cố Tá lần thứ hai lắc đầu: "Chút bản lĩnh này của chúng ta, so với đại ca còn kém xa, tùy tiện tới đó căn bản chỉ là chịu chết. Ta cần một ít đồ, Long Nhị, huynh phải nhanh chóng tìm tới cho ta."
Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng báo ra liên tiếp mấy loại dược liệu.
"Phụ cận dược liệu rất nhiều, huynh tận lực hái nhiều một chút cho ta."
"Vâng, Cố dược sư!"
Long Nhị lập tức hiểu ý Cố Tá, không dám chậm trễ, thân mình giống như trận gió xoáy, bắt đầu ở vùng núi phụ cận tìm kiếm dược liệu — — là Thiên Long Vệ, hắn vẫn luôn dốc sức hấp thu tri thức, so với Luyện dược sư còn kém, nhưng dược liệu biết được cũng không ít. Nếu không thời điểm đi mua hàng, thì làm sao phân biệt được?
Mà trong đầu Cố Tá, lúc này hiện lên rất nhiều đan phương Kỳ Môn Đan.
Không thể nghi ngờ, cách làm bình thường tuyệt đối không dùng được, hắn chỉ có thể luyện chế ra một ít Độc Đan, tuy rằng một cái hiệu quả không tốt lắm, nhưng phóng ra lượng lớn, cũng chưa chắc vô dụng.
Còn có tinh thần lực của hắn, có thể đánh lén....
Nghĩ như vậy, ý niệm vừa động, trước mắt liền xuất hiện rất nhiều dược liệu kịch độc.
Bởi vì Công Nghi Thiên Hành cần độc, cho nên hắn cũng tích góp không ít những thứ này, vừa may lúc này cần dùng.
Không lâu sau, Long Nhị cũng mang theo rất nhiều dược liệu phụ trợ trở lại, nhưng số lượng có đủ có không — dù sao mấy cái dược liệu đó không có khả năng đều ở phụ cận, không thể thu thập đầy đủ, cũng là đương nhiên.
Cố Tá bảo Long Nhị đi hái mấy thứ sinh trưởng gần đây, còn có săn giết một ít hoang thú mang độc, độc tố chồng lênh nhau, lại dùng dược liệu phụ trợ kích thích, độc tính sẽ càng thêm kịch liệt.
Sau đó, một cái đan lô xuất hiện.
Cố Tá hít sâu một hơi, tập trung tinh lực, luyện chế độc đan.
Hết thảy, đều là vì chờ một tràng cứu viện kia...
Mười lăm phút sau.
Cố Tá bởi vì tinh thần căng thẳng cả người chảy đầy mồ hôi, nhưng tố chất tâm lí không kém, quá trình luyện chế cũng không có sai sót, thuận lợi ra đan. Sau đó lại mất năm phút, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, luyện chế xong một chậu nọc độc, thu vào trong hồ lô.
Thời gian vội vàng, dược liệu có hạn, Cố Tá đã làm hết mức có thể rồi.
Chỉ hy vọng, thật sự hữu dụng......
Cố Tá không dám trì hoãn, sau khi thu thập tốt, nhanh chóng lần nữa leo lên lưng Long Nhị, xông thẳng đến tòa núi cao.
Vòng qua vô số cây cối núi đá, trực giác càng lúc càng nồng đậm, nói cách khác khoảng cách Công Nghi Thiên Hành càng ngày càng gần, đồng thời, rất nhiều tiếng hoang thú gào rống, đều truyền vào tai bọn họ.
Hoang thú không chỉ có một con!
Ngoài dự đoán, Cố Tá không cảm thấy bất ngờ.
Cảnh tượng bên dưới đều hiện ra trước mắt bọn họ.
Đồng tử Cố Tá bỗng nhiên co rút lại!
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Công Nghi Thiên Hành, y, y toàn thân đều đẫm máu!
Dưới khe núi, có một con hoang thú cực lớn, mãnh thú tứ chi chống đất, trên đầu có một cái sừng, hàn quang lập lòe sắc bén. Khí thế cực cuồng bạo, cổ họng không ngừng hí vang, sau mỗi tiếng khí, đều có một đoàn sương khói phụt lên, tản ra mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Hoang thú thuộc tính hỏa?
Mỗi một lần khi nó dậm chân đạp đất, đều phảng phất như đất rung núi chuyển, sương khói phun ra uy lực cực kì mạnh mẽ, lướt qua chỗ nào đều là một mảnh khô cằn!
Đối diện hoang thú linh cấp, là một ít nhân loại nhỏ bé.... Cùng thi thể nhân loại.
Bên cạnh Công Nghi Thiên Hành có Long Nhất Lưu Báo trái phải hộ pháp, Bao Dậu cùng Hà Ổ xa xa lược trận, mà Ngũ Cương đã trở thành một khối thi thể.
Mọi người thương thế không nhẹ, nhưng so với đám người khác, tốt hơn rất nhiều.
Đám người kia Cố Tá cũng không quen, nhưng nhìn cục diện phòng bị lẫn nhau của bọn họ, có thể thấy việc phải đối chiến với hoang thú linh cấp là bắt buộc, cũng không phải hảo hữu.
Không phải hảo hữu cũng không phải bằng hữu, ngược lại vì số lượng người nhiều, đối với đám người Công Nghi Thiên Hành sẽ có chút uy hiếp......
Nhưng mà, Công Nghi Thiên Hành lúc này cũng đã rơi vào hạ phong.
Bởi vì xung quanh ngoại trừ Long Nhất cùng mấy nô lệ ra, thì còn có vài con hoang hùng cực lớn, mỗi một con đều da dày thịt béo, mấy hộ vệ đều đã bị mười mấy con hoang báo cắn xé hết rồi.
Đáng nói chính là, hoang thú linh cấp kia thường thường sẽ phun sương khói lại đây, mang đi một ít tánh mạng, còn làm bỏng rất nhiều người, còn có rất nhiều hoang báo đang cùng người hai bên đối chiến.
Đây đúng là vừa bị đàn thú công kích, lại còn bị hoang thú linh cấp gây hoảng sợ.
Nhìn thế nào, cũng là tuyệt cảnh!
Chỉ là Công Nghi Thiên Hành cũng được, bên kia cũng thế, cũng là đều không cam lòng bỏ mạng, chỉ cần có chút khả năng, đều sẽ kiên trì đến cùng!
Cố Tá không còn gì do dự.
Tay trái hắn chuẩn bị đem hồ lô nọc độc lấy ra, sau đó ấn đường nóng lên, liền trốn ra sau núi đá, liên tiếp phóng ra mấy chục căn ngân trùy lấp lánh!
Hoang thú linh cấp kia không hề nghĩ tới còn có kẻ to gan dám đánh lén nó, nguyên bản dù bận rộn vẫn ung dung trêu đùa đám nhân loại nhỏ bé này, cư nhiên phát hiện đầu đau đớn từng trận!
Chỉ xảy ra trong chớp mắt —
Nhưng, thật là quá đau!
Đau tới mức nó không nhịn được há mồm ra ra gào một tiếng thật dài.
————
Cám: tui bắt đầu lết lết do chương quá dài........ Hảo mệt a ~~~